Hạ Nghi Huyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xem như ngươi thức thời."
Vương Tự Bảo cũng biết mục đích Hạ Nghi Huyên nóng lòng muốn thể hiện bản thân.
Không phải chỉ vì để nàng ta sớm được rời xa Hoàng cung, sớm được gả đi sao?
Một vị công chúa rơi vào tính cảnh như bây giờ đúng thật không dễ dàng.
Tuy rằng lúc trước Hạ Nghi Huyên hại Vương Tự Bảo suýt nữa không giữ được tính mạng, nhưng đã nhiều năm trôi qua, những bài học mà Hạ Nghi Huyên nhận được cũng ra trò. Do đó dẫn đến việc không ai chú ý đến hôn sự của nàng ta.
Mười năm trôi qua, có một số sự việc sớm đã đi vào quên lãng.
Vương Tự Bảo đã xem nhẹ việc của Vương Đại nương, huống hồ năm đó Hạ Nghi Huyên chỉ là một cô bé con, nàng hà tất phải giữ mãi không buông. Vì thế quyết định tạm thời tha cho nàng ta. Nhưng cũng phải đáp trả ánh nhìn của Hạ Nghi Huyên, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Sau một hồi âm thầm cầu nguyện trong lòng, Hạ Nghi Huyên bắt đầu lắc mạnh xúc xắc. Kết quả vừa mở nắp ra xem, chỉ được có ba điểm. Như vậy chắc chắn là hết hi vọng rồi, có thể thấy rõ sự thất vọng trên mặt nàng ta.
Người tiếp theo tung xúc xắc chính là Vương Tự Bảo. Vương Tự Bảo vốn không có năng lực thần bài, thánh bài gì, nhưng nàng là người rất có cá tính.
"Được rồi, ta bỏ lượt."
Vương Tự Bảo thật lòng không thích phải biểu diễn cái gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2424853/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.