Hứa Nhan Dung được bầu chọn để đứng ra hỏi Chu Vĩnh Hồng, kết quả câu trả lời của Chu Vĩnh Hồng là, đợi qua đợt này sẽ sắp xếp lại gia phả một lần nữa.
Điều này khiến Hứa Nhan Dung thầm vui mừng rất lâu.
Nếu như sắp xếp lại gia phả lần nữa, Phùng thị đã rời đi rồi, vậy thì liệu có phải bà ta sẽ trở thành đích thê của Chu Vĩnh Hồng, mà hai đứa con trai của bà ta cũng sẽ trở thành đích tử danh chính ngôn thuận của Chu Vĩnh Hồng rồi không?
Chu Vĩnh Hồng trở thành đích tử nhánh bên của Thiều Quốc Công phủ, còn nữa, tin tức ông và nhất tộc Chu thị hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ nhanh chóng được lan truyền.
Thân phận mới của ông được truyền ra, đồng thời thu hút sự chú ý của Thái tử Hứa Chấn Vũ và Nhị hoàng tử nhất mạch Hứa Chấn Viêm.
Chẳng lẽ Chu Vĩnh Hồng lại có chủ định gì nữa, cho nên mới cắt đứt quan hệ một cách triệt để như vậy? Không được, không dễ gì mới có thể chèn ép được Chu Vĩnh Hồng, tuyệt đối không thể để ông trở mình vào thời khắc này được.
Đây là tiếng lòng chung của Thái tử và Nhị hoàng tử.
Đồng thời, cuộc tranh đấu giữa hai người họ cũng bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Thời gian này ngươi tới thì ta đi, không ngừng tranh chấp.
Nhất là bè đảng của Nhị hoàng tử, có thể coi là nhìn thấy thắng lợi trước mắt. Nhưng bây giờ chỉ cần lão Hoàng đế băng hà, vậy thì Thái tử sẽ đường đường chính chính trở thành người kế vị chính thống. Cho nên, bọn họ nhất định phải nhanh chóng lật đổ Thái tử trước khi lão Hoàng đế băng hà.
Sau đó không lâu, có người vạch trần chuyện Thái tử lén làm long bào trên triều đình, muốn hạ thuốc độc hại chết Thiều Văn đế.
Đây quả thực là một tảng đá kíƈɦ ŧɦíƈɦ hàng ngàn tầng sóng vỗ. Trên triều đình, Chu Vĩnh Hồng lập tức đưa ra quyết định, lục soát Đông Cung của Thái tử.
Thái tử vì để thể hiện rằng hắn bị hãm hại, đành đồng ý để Ngự Lâm quân tới lục soát Đông Cung.
Kết quả không nói cũng rõ, quả nhiên đã phát hiện được một bộ long bào mới ở Đông Cung.
Vì muốn cho Thái tử một cơ hội chứng minh bản thân trong sạch, Chu Vĩnh Hồng đã không bắt toàn bộ đồng đảng của Thái tử, chỉ giam lỏng Thái tử ở Đông Cung, để thuộc hạ của hắn giúp Thái tử rửa sạch tội danh.
Cứ như thế, không khí trên triều đình vô cùng ồn ào ầm ĩ.
Sau khi nghe được chiêu này của cha chồng mình, Vương Tự Bảo không thể không bái phục, thật sự rất nham hiểm.
Sau khi chuyện này qua đi hơn mươi ngày, bè đảng Thái tử vẫn chưa thể lấy ra đầy đủ chứng cứ để chứng minh chuyện làm long bào và hạ độc lão Hoàng đế không có liên quan đến hắn. Sau đó, một thông tin quan trọng khác bị truyền ra ngoài. Thiều Văn đế có ý muốn phế ngôi vị của Thái tử, đưa Nhị hoàng tử lên làm Thái tử.
Vì thế bè đảng Thái tử không thể ngồi yên nữa. Màn gϊếŧ cha đoạt vị sắp được triển khai.
Chỉ có điều tiết mục này tới quá đột ngột, thậm chí ngay cả Vương Tự Bảo cũng không kịp chạy trốn.
Thật ra lão Hoàng đế là vì cảm giác tồn tại, muốn chứng minh mình vẫn còn sống, thế là gần tới cuối năm, trong thời gian mừng thọ sáu mươi tư tuổi của mình, ông đã quyết định tổ chức đại yến mời quần thần và các phu nhân và con cái của họ.
Vào cung trong lúc đang hỗn loạn như thế này, quả thực là một sự lựa chọn không sáng suốt. Nhưng mà, Vương Tự Bảo thân là Trấn Quốc Công chúa của Đại Ung, lại là Thiều Quận vương phi, hơn nữa còn được Thiều Văn đế đích thân gọi tên, nên nàng buộc phải tới đó. Trong tình thế bất đắc dĩ, Vương Tự Bảo chỉ đành bất chấp khó khăn mà đi. Trước đây ở Đại Ung, Vương Tự Bảo có thể nói là khách quen của những loại cung yến như thế này. Nhưng từ lúc tới Thiều Quốc cho tới giờ thì đây là lần đầu tiên nàng tham gia.
Rất nhiều người đã tham gia vào đại hôn được tổ chức ở Thiều Quốc của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê, nhưng lúc đó tân nương che đầu bằng khăn voan, cho nên chỉ có mấy người được nhìn thấy chân dung của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cũng là người coi trọng thể diện. Nhất là bây giờ nhất cử nhất động của nàng không những đại diện cho bản thân nàng mà còn đại diện cho cả Đại Ung.
Vì thế, trước cung yến mấy ngày, Vương Tự Bảo quyết định ra ngoài một chuyến, để mở mang tầm mắt về cách trang điểm và ăn vận của các nữ tử danh môn thế gia của Thiều Quốc, nhằm chuẩn bị tốt cho lần tham gia cung yến này. Nhưng mà, nàng vẫn chưa quen thuộc với Thiều Quốc. Mà Chu Lâm Khê cũng không quen thuộc lắm về những nơi chốn mà nữ nhân muốn tới. Hơn nữa, gần đây hắn bận đến tối mắt tối mũi. Vì thế Vương Tự Bảo chỉ đành tìm thê tử của Chu Lâm Giang là Lưu thị, người mà nàng cảm thấy tính tình cũng khá tốt để cùng nàng đi dạo phố. Vương Tự Bảo sớm gửi thϊếp mời tới Lưu thị.
Đúng lúc, Lưu thị cũng đang sầu muộn vì chuyện ăn vận và trang điểm cho cung yến.
Cuối cùng, nàng quyết định dùng bộ đồ trang sức trên đầu mà Vương Tự Bảo tặng nàng hôm nhận thân thích.
Nàng cảm thấy bộ trang sức đó nhìn rất quý giá, hơn nữa tương đối đẹp mắt, còn rất đặc biệt nữa.
Còn về y phục, y phục mới nhất mà nàng có đó chính là bộ y phục mặc hôm đại hôn của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Mọi người đều biết lễ mừng thọ của Thiều Văn đế sắp tới, nhưng trong cung thường truyền ra tin tức Thiều Văn đế bệnh nặng, ai có thể nghĩ rằng sức khỏe như thế mà ông còn phung phí để tổ chức lễ mừng thọ này. Nhưng mà nghĩ lại thì họ đoán là bản thân ông cũng biết thời gian của mình không còn nhiều nữa nên mới muốn làm như vậy.
Cách nghĩ của mọi người và Lưu thị gần giống nhau. Bởi vậy, đều không làm trước chuẩn bị gì cả. Ngược lại, một khi Hoàng đế băng hà, mấy người bọn họ ai nấy cũng đều đã chuẩn bị tang phục trước cả rồi.
Bởi vì sinh non nên Châu thị phải nghỉ dưỡng ở nhà, không thể tham gia cung yến. Tỷ muội bên nhà ngoại của Lưu thị không nhiều, có hai người được gả đi xa, có ba người là thứ nữ. Không trông chờ gì những người gả đi xa, thứ nữ thì lại bị coi thường không được nhập hội. Đúng lúc Lưu thị đang do dự không biết rủ ai đi cùng thì thiệp mời của Vương Tự Bảo được đưa tới. Lưu thị cũng thích Tam đệ muội xinh đẹp động lòng người, thân phận lại rất cao quý này. Bởi vậy, sau khi nhận được lời mời của Vương Tự Bảo, nàng vui mừng hớn hở nhận lời cùng đi.
Vì thế vào ngày đã hẹn, Vương Tự Bảo ngồi trên xe ngựa phẩm cấp Quận vương phi đi tới cửa hông của Nhϊếp Chính vương phủ để chờ từ rất sớm.
Nói là cửa hông nhưng cũng canh phòng nghiêm ngặt giống như ở Đông Cung vậy. Bình thường muốn ra vào thăm nội quyến của vương phủ thì đều phải đi qua nơi này.
Ở cửa hông, Vương Tự Bảo nhìn thấy mẫu thân của Châu thị là Dương thị đi ra trước tiên. Lần trước, lúc bà tới thăm Châu thị, Vương Tự Bảo đã từng gặp người này một lần.
Dương thị không ngờ rằng vừa sáng sớm đã gặp Vương Tự Bảo ở Nhϊếp Chính vương phủ. Vừa nghĩ tới việc tương lai người này rất có thể sẽ là người mà gia đình bà thành tâm cống hiến sức lực, bà lập tức vui vẻ tươi cười đi về phía xe ngựa của Vương Tự Bảo rồi bái lễ: "Thϊếp thân Dương thị bái kiến Thiều Quận vương phi." Vương Tự Bảo cũng biết Châu Lương Hoa nương nhờ Chu Lâm Khê, vì thế nàng vén màn xe lên cười nói với Dương thị: "Châu phu nhân không cần đa lễ. Sao còn sớm thế mà đã tới thăm Nhị tẩu rồi?"
Dương thị đứng thẳng người, đáp lời: "Sợ là mấy ngày này bận đi chọn lễ vật mừng thọ cho Hoàng thượng, có thể sẽ không có thời gian để tới đây, cho nên ta mới tranh thủ tới một chuyến."
Vương Tự Bảo hơi ngưỡng mộ nói: "Thật ngưỡng mộ nhà mẹ đẻ của Nhị tẩu ở gần đây. Sau này nếu như ta có chuyện gì đau đầu nhức óc thì không có người nhà mẹ đẻ tới đây thăm ta rồi." Cho tới bây giờ, điều này cũng là nuối tiếc lớn nhất của Vương Tự Bảo.
"Quận vương phi không cần ngưỡng mộ đâu. Bây giờ khắp cả Thiều Kinh này có ai mà không biết Thiều Quận vương thương Quận vương phi giống như bảo bối cơ chứ. Phải nói, nhà mẹ đẻ có tốt tới đâu mà gả cho người không tốt thì cũng vô dụng. Cho nên Quận vương phi cũng không cần quá thương cảm." Dương thị khuyên giải. Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Vậy cũng đúng. Có nói thế nào thì ta cũng đã được hưởng sự yêu chiều của người nhà mẹ đẻ suốt mười mấy năm trời, quả thực là cũng đáng rồi."
Sau đó hai người lại tán gẫu mấy câu, cho tới lúc Lưu thị ngồi lên xe ngựa đi ra cửa hông để gặp Vương Tự Bảo, Dương thị mới rời đi.
Vương Tự Bảo và Lưu thị bái lễ rồi hẹn nhau đi về hướng khu Đông, tới Vân Chức Phường.
Sự phân biệt giàu nghèo của Thiều Kinh cũng giống Ung Đô. Khu Đông thuộc khu vực của người giàu có, khu Tây thuộc khu vực bình dân.
Bởi vì con đường Mỹ Thực được mở ở Ung Đô rất thành công, cho nên Chu Lâm Khê cũng đã mở hai tiệm ở Thiều Kinh, ở nơi khác cũng lần lượt mở rất nhiều tiệm.
Việc làm ăn vẫn phát đạt như trước, thu nhập mỗi năm không phải là con số nhỏ. Vương Tự Bảo ngồi trên xe ngựa không thục nữ gì cả, nàng vén màn xe lên để lộ một khe hở nhỏ, rồi nhìn ra ngoài.
Cho dù nói thế nào thì Thiều Kinh cũng là đô thành của Thiều Quốc, cho nên mức độ phồn hoa không hề thua kém Ung Đô. Các kiểu cửa tiệm mọc lên san sát. Kho hàng bắt mắt nhất, cũng lớn nhất đó chính là Bảo Ký.
Vương Tự Bảo nhìn thấy bảng hiệu của kho hàng Bảo Kí, không thể không nói, về mặt này Chu Lâm Khê hành động vô cùng nhanh chóng.
Nơi đây bây giờ đã trở thành nơi lớn nhất Thiều Kinh và khu vực lân cận, cũng là nơi bán buôn và bán lẻ hàng hóa đầy đủ nhất.
Rất nhiều thương nhân buôn bán không còn phải vất vả tới nhập hàng ở các nơi khác, chỉ cần tới nơi đây nhập hàng là được rồi.
Kho hàng Bảo Ký ở khu Đông chủ yếu đón những khách hàng thuộc hạng khá giả, giá cả hàng hóa nơi đây tương đối cao. Ở khu Tây, hàng hóa tạp nham và rẻ hơn một chút. Khách hàng tiểu thương và những người bán hàng rong ở đây cực nhiều.
Từ lúc có kho hàng Bảo Ký, thương nhân khắp nơi cảm thấy việc làm ăn dễ dàng hơn trước đây. Tối thiểu không cần phải bôn ba vất vả gì nữa. Hơn nữa tính kỹ ra thì còn tiết kiệm hơn so với việc bọn họ phải tự đi nhập hàng, lại không cần phải lo lắng hoảng sợ bị người ta cướp bóc.
Mà kho hàng Bảo Ký chọn phương thức chuyển hàng từng trạm một, cũng không còn phải lăn lội đường xa giống như trước đây nữa. Hơn nữa, có Nhϊếp Chính vương phủ làm chỗ dựa, vậy nên việc làm ăn muốn không phát đạt cũng khó.
Vân Chức Phường là nơi được yêu thích ở Thiều Kinh, lại bắt kịp thời gian mừng thọ của Thiều Văn đế, thiết nghĩ người mua bán và định chế y phục sắp có một khoản lớn rồi đây. Vương Tự Bảo còn chưa xuống xe ngựa đã nghe thấy tiếng tranh cãi truyền từ bên trong tới.
Vương Tự Bảo vội vã dừng xe Nàng cẩn thận lắng nghe một chút, chẳng qua chỉ là bởi vì ai nhìn trúng một bộ y phục trước, ai trả tiền trước mà mắng chửi lẫn nhau.
Điều này khiến Vương Tự Bảo cảm khái, tính cách của người dân Thiều Kinh ở phương Bắc này dũng mãnh hơn Ung Đô ở phía Nam nhiều.
Trước đây ở Ung Đô, cho dù tiểu thư hai nhà bởi vì một chuyện gì đó mà dẫn tới hai bên đều không vui, cũng chỉ tùy tiện nói nhau mấy câu mà thôi, tranh cãi lớn tiếng như thế quả thực là rất hiếm thấy. Tình huống như thế này chỉ xảy ra nhiều ở khu vực của dân thường thôi.
Lưu thị nghe thấy hai người tranh cãi như vậy cũng bất giác lắc đầu. Chẳng qua cũng chỉ vì một bộ y phục mà thôi, hà tất phải làm chuyện mất mặt như vậy chứ. Lưu thị xuống xe ngựa trước, sau đó bước tới trước xe ngựa của Vương Tự Bảo nói: "Đệ muội, ở đây ồn ào quá, hay là chúng ta tới đi dạo ở Vạn Phúc Lầu bên cạnh trước đi?"
"Được, dù sao ta cũng ra ngoài để đi dạo, tới đâu cũng được."
Vương Tự Bảo thấy Lưu thị đã xuống xe ngựa, lập tức lấy mạng che mặt ra đeo lên rồi mới xuống xe.
Sau khi xuống xe, nàng nhìn ngó xung quanh, thấy người ở đây quả thực chẳng ai đeo mạng che mặt cả, vì thế nàng cũng chỉ đành cởi ra rồi đưa cho Lương Thần ở phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]