*Giáp công: Đánh từ hai phía
"Các ngươi thì được coi là anh hùng hảo hán gì chứ, thế mà lại dùng nhiều người để đối phó với một mình ta." Cho dù bị bắt, miệng Hứa Phượng Oánh cũng không nhàn rỗi.
Mỹ Cảnh mỉm cười phản bác lại: "Chúng ta chỉ là nô tỳ mà thôi, không phải anh hùng gì cả."
Cái thứ tiết tháo gì gì đó, mấy người các nàng sớm đã được Vương Tự Bảo huấn luyện cho không còn nữa rồi. Miễn là thắng lợi, mặc kệ sử dụng phương pháp gì. Chỉ có bảo vệ được bản thân mới là vương đạo.
"Hừ! Ai cần ngươi lắm mồm. Bản quận chúa nói chủ tử nhà ngươi." Hứa Phượng Oánh vô cùng bất mãn nói.
Vương Tự Bảo đứng tại chỗ, không để ý đến Hứa Phượng Oánh. Bởi từ đầu đến cuối đều đội mũ che nên cũng không ai có thể trông thấy nét mặt của nàng.
Vì thế, Hứa Phượng Oánh tỏ vẻ không vừa lòng. Vốn còn muốn nói nhiều thêm mấy câu, nhưng lúc này, nha hoàn đi theo nàng ta đã tìm vài thị vệ đến đây giúp đỡ. Điều này làm cho khóe miệng nàng ta không kìm được mà cong lên.
"Ngươi thả quận chúa nhà ta ra. Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí." Sau khi nghe được thân phận của Vương Tự Bảo, tiểu nha hoàn kia vẫn dám làm ầm ĩ như vậy. Cái này không thể không nói: Đúng là chủ tử thế nào thì sẽ nuôi ra nô tài thế ấy.
Nghe giọng của đôi chủ tớ này cũng biết ban nãy ở Vân Chức Phường chính là các nàng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2424782/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.