Nghe xong những lời Tô Minh Nhiễm nói, Vương Tự Bảo dứt khoát mời: "Bản công chúa đang chuẩn bị thành lập Chiêm Sự phủ. Bây giờ chân thành mời ngươi tới Chiêm Sự phủ nhận chức nữ quan, ngươi có bằng lòng không?"
Thấy mình đã thành công, Tô Minh Nhiễm liên tục gật đầu: "Tần thϊếp, không, thần bằng lòng!" Nói xong câu này, nàng nghiêm túc hướng về phía Vương Tự Bảo cúi lạy rồi nói: "Thần Tô Minh Nhiễm bái kiến Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa điện hạ!"
Vương Tự Bảo xuống khỏi đài cao, dùng hai tay đỡ Tô Minh Nhiễm lên: "Mau đứng dậy. Có điều chúng ta phải nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, bản công chúa cho ngươi một năm thử việc, nếu như ngươi không thể đạt được yêu cầu của bản công chúa, thì bản công chúa có thể miễn chức quan của ngươi bất cứ lúc nào." Tô Minh Nhiễm gật đầu nói: "Được. Thần có lòng tin có thể khiến Trưởng Công chúa không miễn chức quan của thần."
Nếu những người còn lại đã không dám tranh thủ vì bản thân, thì bây giờ Vương Tự Bảo cũng sẽ không cho họ cơ hội nữa.
Thế nhưng nàng cũng không lập tức tỏ thái độ để hai người kia rời đi. Bởi vì tiếp theo đây còn có việc lớn là túc trực bên linh cữu. Vương Tự Bảo bèn giao nhiệm vụ này cho Tô Minh Nhiễm.
Tô Minh Nhiễm biết đây là thử thách của Vương Tự Bảo dành cho mình, vì vậy vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ này.
Để tiện cho Tô Minh Nhiễm triển khai công việc, Vương Tự Bảo để Tô Minh Nhiễm lựa chọn những cung nữ khiến nàng hài lòng ở các cung làm trợ thủ cho mình. Đây cũng là đặc quyền của tất cả nữ quan ở Chiêm Sự phủ của Vương Tự Bảo sau này. Cứ như vậy, còn có thể nhân tiện giải quyết vấn đề nghề nghiệp của một bộ phận cung nữ. Sau này cho dù gặp nam quan thì nữ quan của nàng cũng sẽ tương đối oai phong. Thứ Vương Tự Bảo muốn chính là hiệu quả này.
Đương nhiên, cụ thể mỗi cấp nữ quan có thể được bố trí bao nhiêu cung nữ thì còn phải chờ bàn bạc. Nhưng vì lần túc trực bên linh cữu này, Vương Tự Bảo cho Tô Minh Nhiễm hai mươi người để nàng sai khiến.
Lúc Vương Tự Bảo về đến nhà thì đã qua thời gian đi ngủ bình thường của nàng.
Mà lúc này đây, chuyện của hai cha con Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê không tiến triển thuận lợi được như chỗ Vương Tự Bảo, có thể dùng cụm từ sứt đầu mẻ trán để hình dung.
Vấn đề lần này thật sự quá khó giải quyết. Đại binh Định Quốc đang áp sát, cho dù phía Đại Ung tiếp viện cho Thiều Quốc bọn họ thì phỏng chừng bọn họ cũng phải tạm thời chịu tổn thất một vài thành trì. "Nhϊếp Chính vương, không bằng chúng ta phái người tới đàm phán với bọn chúng." Người nói lời này là một văn thần.
"Không, Nhϊếp Chính vương, nói sao chúng ta cũng không thể đàm phán được. Cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách với bọn chúng. Thần bằng lòng dẫn binh tới Long Khẩu Quan, đi tiếp viện trước." Đây là một võ tướng.
"Nhưng đối phương khí thế mạnh mẽ, đợi quân tiếp viện của chúng ta đến đó thì phỏng chừng cũng đã hao binh tổn tướng, không cẩn thận còn đã bị phá thành rồi, như vậy bách tính của chúng ta cũng phải chịu khổ theo. Mà bây giờ chúng ta bên này vừa mới trải qua cung biến, nào có nhiều tinh lực để đi liều mạng với đối phương như vậy. Còn không bằng đàm phán trước, rồi lại bàn mưu tính kế chuyện sau này."
"Đối phương sao có thể dễ dàng đàm phán với chúng ta như vậy? Vả lại chỉ cần chúng ta mở miệng nói đàm phán trước thì đối phương sẽ giở công phu sư tử ngoạm, đến lúc đó, chúng ta không chỉ tổn thất một, hai tòa thành trì đơn giản như vậy đâu." "Nhưng nếu chúng ta thua trận thì tinh thần của các binh sĩ Thiều Quân cũng sẽ bị ảnh hưởng!"
Trong chốc lát, các quan trên triều đình tranh luận về chuyện này không ngớt.
"Thiều vương, con thấy thế nào?" Chu Vĩnh Hồng nghe mọi người tranh cãi ầm ĩ đến to cả đầu. Loại triều hội này có tổ chức cũng chẳng có chút tác dụng nào ngoài việc nhìn hai bên cãi nhau.
Chu Lâm Khê suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Bẩm Nhϊếp Chính vương, lần này nhất định phải chiến. Hiện tại quan trọng là xem xem dùng phương pháp gì để phá thế cục này."
Chu Vĩnh Hồng nhướng mày nói: "Ồ? Xem ra Thiều vương đã có ý tưởng rồi?"
"Có một vài ý tưởng, nhưng vẫn chưa thành hình. Thần muốn nghiên cứu thảo luận với mọi người ở đây." Tiếp đó Chu Lâm Khê bèn nói đơn giản cho mọi người nghe về ưu thế của hai phe hiện nay, và cả phương pháp đối phó với địch mà hắn có thể nghĩ tới. "Phải biết rằng đối với Thiều Quốc, Long Khẩu Quan chỉ là đạo phòng tuyến thứ nhất, hơn nữa còn không phải là phòng tuyến quan trọng nhất. Phía sau Long Khẩu Quan còn có Bình Môn Quan Và Thiều Hạp Quan. Mà Thiều Hạp Quan mới là cửa khẩu then chốt trên tiền tuyến với Định Quốc của Thiều Quốc ta. Chỉ khi Thiều Hạp Quan bị phá thì Định Quốc mới có thể tiến quân thần tốc vào cảnh địa Thiều Quốc. Vậy nên trước mắt xem ra, nếu như không muốn liều mạng thì trước tiên có thể bỏ đi Long Khẩu Quan. Chúng ta tập trung tất cả binh lực cố thủ Thiều Hạp Quan.
Mà binh mã của bên ta sau khi tới tiếp viện có thể chọn tuyến đường đi Man Cương, đánh úp bất ngờ, tấn công Võ Thành Quan của Định Quốc. Võ Thành Quan của Định Quốc cũng quan trọng tương đương với Thiều Hạp Quan của Thiều Quốc chúng ta. Đoạt được Võ Thành Quan liền có thể thuận thế dẹp yên rất nhiều thành trì lân cận khác. Một khi Võ Thành Quan của Định Quốc bị phá, Định Hoàng nhất định sẽ phải quay ngược lại đàm phán cùng chúng ta. Bằng không, một khi chúng ta và Đại Ung kết hợp lại với nhau, ngược lại sẽ tạo thành uy hϊếp to lớn đối với Định Quốc. Cứ như vậy, bọn chúng ắt sẽ đưa ra điều kiện tương đối ưu đãi để đổi lấy Võ Thành Quan với chúng ta.
Cho dù chúng ta không đánh được Võ Thành Quan thì phỏng chừng đối phương cũng sẽ nghĩ cách điều khiển binh lực cố sống chết giữ lấy Võ Thành Quan, vậy thì mối uy hϊếp trước mắt ở tiền tuyến Long Khẩu Quan của chúng ta cũng nhất định sẽ được giải trừ."
Ý kiến tổng thể của Chu Lâm Khê chính là hy sinh Long Khẩu Quan không quá quan trọng, đi nghĩ cách đánh lén Võ Thành Quan tương đối quan trọng của đối phương, giống như câu chuyện Vương Tự Bảo đã từng kể với hắn. Sở dĩ Định Quốc vẫn không tấn công Thiều Quốc tương đối yếu kém hơn mình cũng là bởi Thiều Quốc nhiều núi, dễ thủ khó công.
Mà đất đai Định Quốc vừa khá bằng phẳng lại rộng lớn, nên không dễ phòng thủ.
Nhưng nếu muốn đoạt được Võ Thành Quan, ắt phải san bằng các bộ lạc man tộc xung quanh mới được.
"Thần cảm thấy Thiều vương nói có lý. Nhưng thần muốn nhắc nhở Thiều vương, những bộ lạc Man Cương kia không dễ đối phó như vậy đâu! Nhất là bọn họ thông thạo rất nhiều thuật kỳ môn độn giáp*, lại còn giỏi dùng độc. Nhân mã của chúng ta muốn đột phá được cũng không dễ. Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân lần này Định Hoàng dám đặt hết binh lực ở Long Khẩu Quan." Là nhất phẩm Bình Tây Đại tướng quân, Phùng Quân Đình không thể không đứng ra, lên tiếng nhắc nhở hai cha con họ. (*) Là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm. Kỳ Môn Độn Giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quí nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, xây cất, tìm người cưới gả…
Chu Vĩnh Hồng khẽ gật đầu. Cho dù biện pháp Chu Lâm Khê nghĩ ra là biện pháp tốt nhất hiện tại, nhưng muốn thực hiện cũng tương đối khó khăn. Trước mắt xem ra, nhất định phải phát động chiến tranh rồi. Nhưng làm sao có thể đẩy lùi được Định quân? Vẫn phải nghiên cứu kỹ càng một phen mới được.
Chung quy lần chiến tranh này cũng được phát động trên đất Thiều Quốc bọn họ, như vậy thời gian hai bên kéo dài càng lâu thì lại càng bất lợi với bọn chúng, thiệt hại phía bọn chúng cũng sẽ càng nhiều. Vì vậy Chu Vĩnh Hồng quyết định tạm thời gác chuyện này lại, chờ ngày mai lại tiếp tục thảo luận.
Hiện tại ông cũng rối bời, rơi vào hoàn cảnh khó khăn không có người nào để dùng.
Đợi mọi người tản đi, Chu Vĩnh Hồng quyết định cùng nhi tử nhà mình đi một chuyến tới Thiều vương phủ thăm thê tử. Đương nhiên, ông còn muốn tiện đường hỏi Vương Tự Bảo có ý tưởng kỳ lạ gì không.
Mặc dù phương pháp do Vương Tự Bảo đưa ra có phần không đàng hoàng, nhưng lại thường xuyên mang đến cho hai cha con họ gợi ý rất lớn.
Hai người vừa đi ra ngoài vừa tán gẫu: "Ta bảo con gửi thư mời mấy người nhạc phụ của con tới, đã có manh mối gì chưa?"
Chu Lâm Khê gật đầu nói: "Nhạc phụ đã dẫn theo Tam cữu huynh và mấy vị đường ca lên đường tới Thiều Quốc rồi, phỏng chừng không lâu nữa sẽ đến." "Lúc nào thì người sư phụ kia của Bảo Muội tới?" Chu Vĩnh Hồng tiếp tục hỏi.
"Bởi trong tộc có việc muốn nhờ nên sư phụ Lữ Duyên phải trở về tộc một chuyến, không thì đã đi cùng chúng con rồi. Nhưng ông còn khởi hành sớm hơn nhạc phụ, theo trong thư mấy hôm trước được gửi tới thì phỏng chừng sẽ đến trong vài ngày nữa."
Chu Vĩnh Hồng gật đầu nói: "Người đó cũng là người đại tài."
"Ừm." Mặc trên phương diện xử lý hậu viện, Lữ Duyên bị tiểu tức phụ nhà mình nhìn không vừa mắt, nhưng người này quả thực là nhân tài hiếm có.
Hai cha con nhà này chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gọi hết người nhà mẹ đẻ Vương Tự Bảo tới Thiều Quốc, thế lực của bọn họ ắt sẽ càng ngày càng lớn, như vậy có thể tạo thành chuyện họ ngoại lộng quyền.
Nhưng hiện tại bọn họ đang rất cần người, nên chỉ có thể làm như vậy. Mặc dù đối với Đại Ung mà nói, cách làm như vậy không được tốt lắm, nhưng ai bảo điều kiện bọn họ đưa ra lại ưu việt hơn? Ai bảo Vương Tự Bảo lại gả tới Thiều Quốc?
Không lâu sau Lữ Duyên sẽ đưa phu thê Lữ Hồng Vĩ, Lữ Hồng Bác và con cái của bọn họ cùng đi Thiều Quốc, chuyện này Vương Tự Bảo biết, thế nhưng chuyện phụ mẫu và ca ca nhà mình cũng bị tiền lương cao, chức vụ cao đào qua đây, thì quả thật nàng không biết gì cả.
Chuyện này Chu Lâm Khê hoàn toàn giấu giếm Vương Tự Bảo, lén lút tiến hành, để cho Vương Tự Bảo một niềm vui lớn bất ngờ.
Có nhà ai gả con gái sang nước ngoài, mà bản thân còn vứt bỏ những điều kiện vô cùng tốt, vô cùng ưu việt từng có, để theo tới một hoàn cảnh xa lạ, mọi thứ đều phải bắt đầu lại một lần nữa cơ chứ? Phỏng chừng cũng chỉ có nhà Vương Tử Nghĩa bọn họ thôi. Phải biết rằng, An Quốc Công phủ là gia tộc có quyền lực nhất ở Đại Ung. Phải biết rằng Vương Tử Nghĩa là nhất phẩm Đại học sĩ, là quan lớn nhất đẳng, ở Đại Ung không ai dám khinh thường. Phải biết rằng, hiện tại Vương Dụ Tuần chính là tam phẩm Đại Lý Tự Khanh, tiền đồ tương lai càng không có giới hạn. Nhưng người ta nói buông bỏ là buông bỏ, nói gói ghém tới Thiều Quốc thì đã tới rồi.
Đối với bọn họ mà nói, điều duy nhất không buông bỏ được chính là phu thế Vương lão Quốc công đã lớn tuổi.
Sau khi Vương Tự Bảo đi, hai người bèn lần lượt lâm bệnh. May mà sau khi nhận được thư và lễ vật Vương Tự Bảo gửi tới, bệnh tình đã từng bước chuyển biến tốt.
Lúc nghe nói phụ tử Chu Lâm Khê bên này gặp khó khăn, Vương lão Quốc công triệu tập người cả nhà tập trung lại, cẩn thận phân tích về tình thế giữa Thiều Quốc, Đại Ung và Định Quốc. Quyết định cuối cùng của bọn họ là cùng tiến cùng lùi với Vương Tự Bảo. Đại Ung đã có dấu hiệu đuối sức, cho dù Thiều Quốc không xong, thì phỏng chừng Đại Ung cũng không chống lại được thế tấn công của Định Quốc. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Đối với Thiều Quốc, Vương Tử Nghĩa càng xem trọng tiềm lực của hai phụ tử Chu Vĩnh Hồng hơn. Một quốc gia có một người cầm đầu giỏi, điểm ấy vô cùng quan trọng.
Vương Tử Nghĩa cho rằng, phụ tử Chu Vĩnh Hồng mới là người biết xử lý các vấn đề cụ thể theo cách thực tế. Nếu quả thật có người có thể chống lại Định Quốc, thì Thiều Quốc nắm khả năng cao hơn.
Đây cũng là việc lớn liên quan đến thịnh suy của toàn bộ gia tộc bọn họ. Mặc dù hiện tại Vĩnh Thịnh đế và Thái tử đều đối xử rất tốt với cả nhà bọn họ, nhưng từ lúc Vương Tự Bảo đến Thiều Quốc, loại quan hệ này đã càng ngày càng trở nên vi diệu. Cả nhà bọn họ chắc chắn vẫn còn vinh hoa phú quý, thế nhưng quyền lực trong tay ắt sẽ dần dần bị suy yếu. Dĩ nhiên, đây cũng là chuyện thường tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]