Khi ngủ dậy, Vương Tự Bảo xốc màn xe lên nhìn bầu trời bên ngoài. Giờ chắc sắp đến buổi trưa rồi, sao người bọn họ phải chờ vẫn chưa đến?
Nàng lại nhìn các vị đại thần, có rất nhiều vị đứng ở đó đã bắt đầu run rẩy, ngủ gà ngủ gật, nhưng cha chồng mình vẫn ngồi ngay ngắn trên cái kiệu lớn hình dáng như đuôi rồng được mười sáu người khiêng, bên trên còn có mui để che nắng. Chính là có ý không cho mọi người nghỉ ngơi hoặc đến nơi râm mát để tránh.
Trời tháng Năm tuy rằng không nóng như ở Đại Ung, nhưng phơi dưới nắng gắt lại không bị cảm nắng đúng là không dễ dàng.
Rốt cuộc là ai lại có thể khiến cha chồng nàng bày trận lớn như vậy để đón tiếp? Đãi ngộ sắp bằng với đón tiếp tướng sĩ xuất trận chiến thắng trở về rồi.
Cũng may mọi người không phải chờ lâu nữa. Không lâu sau có người đi thám thính thông tin trở về báo cáo với Chu Vĩnh Hồng: "Bẩm Nhϊếp Chính Vương, người đã đến rồi, đang ở cách phía trước không xa."
Chu Vĩnh Hồng gật đầu, nhìn các vị đại thần lớn tiếng tuyên bố: "Xếp thành hàng, chuẩn bị tấu nhạc chào đón."
Các vị đại thần vội vàng xốc lại tinh thần cùng đáp: "Tuân chỉ!"
Sau đó, tiếng nhạc vui vẻ vang lên.
Sau khi Thiều Văn đế băng hà, đây là lần đầu tiên nhạc được tấu lên.
Sau khi chỉnh trang lại, Vương Tự Bảo được Lương Thần và Mỹ Cảnh đỡ xuống xe.
Chu Vĩnh Hồng thấy Vương Tự Bảo xuống xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2423339/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.