Chương trước
Chương sau
Vương Tông nghĩ một lát rồi nói: "Chính là những điều mà cô cô đã nói ấy!"

Vương Tự Bảo cầm cây quạt tiếp tục gõ đầu Vương Tông, "Ta nói là ta nói, ý kiến cá nhân của con đâu?"

Những điều Vương Tự Bảo nói đều là bản thân nàng đã tổng kết ra, những thứ đó đương nhiên là rất có đạo lý, nhưng nàng muốn nghe suy nghĩ riêng của Vương Tông hơn.

Vương Tông chợt bừng tỉnh: "Con nghĩ ra rồi, nên làm được thưởng phạt rõ ràng. Khuyến khích những người trong cửa hàng đều cố gắng làm việc, làm càng nhiều thì thưởng càng nhiều, làm không tốt thì nhất định bị trừng phạt thích đáng."

"Ừ. Con có tố chất quản lý rồi đấy. Nhưng con có thể nghĩ đến những thứ này đã khá tốt rồi."

Vương Tự Bảo dừng một chút rồi nói: "Nói về buôn bán, phụ thân con còn giỏi hơn cả ta. Những điều ta nói có thể không được rõ ràng lắm. Cái gọi là biết người thiện tất dùng, nói đơn giản chút chính là biết và hiểu rõ đặc điểm của từng người rồi sử dụng vào vị trí phù hợp. Dùng người không nghi ngờ chính là tín nhiệm người bên dưới, như vậy mới dễ thu phục được nhiều thủ hạ trung thành, nhưng cũng rất dễ bị tiểu nhân lợi dụng sự tín nhiệm của ngươi với hắn. Câu tiếp theo của dùng người không nghi ngờ chính là nghi ngờ người thì không dùng. Điểm này thực chất cũng hơi phiến diện. Thật ra có một số người có thể thật sự là có đại tài, nhưng vì nhận thức phiến diện của chúng ta mà không dám trọng dụng. Ở điểm này cũng không thể chỉ tin vào sách vở được."
Thấy Vương Tông nghiêm túc lắng nghe, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Cho nên bất kể con sử dụng ai, sự giám sát phía sau rất quan trọng."

Vương Tự Bảo nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Trên thực tế, buôn bán và quản lí một quốc gia có nhiều chỗ tương đồng. Ví dụ như biết người tiện tất dùng, sở dĩ hôm nay ta dẫn mấy người bọn con tới lục bộ xem, còn không phải là vì muốn bọn họ lựa chọn được chức quan phù hợp với bản thân. Chỉ khi bọn họ thích hoặc phù hợp để bọn họ làm, tương lai bọn họ mới có thể làm tốt công việc của mình một cách dễ dàng hơn, để tâm hơn, nỗ lực hơn. Cũng chỉ có làm tốt công việc trong phận sự của mình, tương lai mới có thể có tiền đồ tốt hơn. Đây cũng là mục đích của ân khoa lần này."

"Dạ, điệt nhi thụ giáo rồi!" Vương Tông khom người vái Vương Tự Bảo một cái.
"Dùng người là một môn học hết sức rộng lớn, những điều ta nói cũng chưa hẳn đã đúng, con cũng phải biện chứng để nghe. Ngoài ra, có người bản thân nhân cách của họ đã có sức hấp dẫn cực lớn, chính là điểm rất dễ thu hút người khác, sẽ khiến người khác sẵn lòng theo đuổi hắn, sẵn lòng tâm can tình nguyện bán mạng cho hắn, cho nên việc đối nhân xử thế của bản thân cũng rất quan trọng, bản thân cũng phải nỗ lực mới được."

"Vâng, gần đây điệt nhi hơi kiêu căng rồi." Vương Tông lại cúi người về phía Vương Tự Bảo vái một lần nữa.

Đối với điểm này của Vương Tông, Vương Tự Bảo cảm thất cực kỳ vui mừng. Vì vậy nói chuyện chính sự với cậu: "Sắp tới đây, ta muốn lấy danh nghĩa của gia tộc chúng ta mở một tàng thư các. Cụ thể phải làm như thế nào, ta đã viết ra một bản kế hoạch tường tận, lát nữa về phủ con xem kỹ. Có thắc mắc hoặc con có ý tưởng gì đều có thể nói với ta."
Vương Tự Bảo không lập tức nói để Vương Tông kinh doanh tàng thư các, chủ yếu là vì tiểu tử này vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Dù sao tàng thư các có thể kinh doanh tốt hay không là một việc lớn liên quan đến tương lai phát triển của lão vương gia nhà cậu.

Hiện giờ nàng phải khai thác tiềm lực của Vương Tông từng tí một, để dần dần cậu có thể không còn phải ỷ lại vào nàng nữa, từ đó có nhiều suy nghĩ cá nhân hơn.

Không lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại.

"Chủ tử, đã tới nha môn Lại bộ." Diễm Dương ở bên ngoài bẩm báo.

"Cầm bái thϊếp của ta đi chào hỏi Lại bộ Thượng thư lần nữa." Nhiều người muốn ra vào nha môn Lại bộ như vậy cũng không thể tùy tiện, việc Vương Tự Bảo muốn tham quan Lại bộ mấy ngày trước đã hỏi bọn họ trước rồi.

"Vâng, nô tỳ đi làm luôn."
Không bao lâu, Diễm Dương đã đi ra từ cửa nách của Lại bộ, sau đó, cửa chính mở ra, một đoàn quan viên Lại bộ cùng nhau đi ra nghênh đón.

"Tham kiến Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa!"

Vương Tự Bảo ra hiệu cho Mỹ Cảnh ngồi cùng xe ngựa với nàng mở mành, nàng được Lương Thần và Vương Tông đỡ bước xuống xe ngựa.

Ánh sáng mặt trời thật gay gắt, Vương Tự Bảo vừa mới bước ra phải híp mắt. Đợi sau khi thích ứng nàng liền khoát tay nói: "Mời các vị đại nhân nhanh đứng dậy."

"Tạ ơn Trưởng Công chúa điện hạ!"

Vương Tự Bảo nói với Lại bộ Thượng thư Khúc Hạo Nhiên: "Khúc đại nhân, thực xin lỗi, quấy rầy các vị đại nhân ban sai rồi, mong các vị thứ lỗi. Các vị đại nhân không cần phải tiếp đón ta ở đây nữa, đều đi làm việc của mình đi. Lần này ta đến cũng không có việc lớn gì, chỉ dẫn điệt tử và mấy đồ đệ của ta đến xem các vị ban sai như thế nào."
Khúc Hạo Nhiên vội vàng cung kính nói: "Trưởng Công chúa điện hạ khách khí rồi, người có thể đại giá quang lâm quả thực là vinh hạnh của chúng hạ quan."

Vương Tự Bảo hàm chứa ý cười nói: "Khúc đại nhân thật là chiết sát bản công chúa rồi. Bản công chúa chỉ là phận nữ nhũ, đến những nơi cao quý thật sự rất thất lễ, vẫn mong đại nhân thay bản công chúa tạ lỗi."

Đây không phải những lời Vương Tự Bảo nói theo kiểu hình thức, thật sự là có một số người cổ hủ rất phản cảm với việc nữ nhân bước vào chỗ làm việc của nam nhân.

"Trưởng Công chúa điện hạ thật sự quá khiêm tốn rồi." Khúc Hạo Nhiên cũng không nghĩ tới Vương Tự Bảo sẽ nói như vậy, quả thực có rất nhiều người khi biết Vương Tự Bảo muốn đến đây có ý kiến rất lớn.

"Khúc đại nhân, bản công chúa mang thai không tiện, ngươi không ngại thay bản công chúa tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó ngươi tìm mấy thủ hạ dẫn mấy tiểu tử này đi xung quanh tham quan chứ." Trước khi đến Vương Tự Bảo đã nghĩ ra được cách để điều hòa rồi.
"Được, được, được, hạ quan lập tức làm theo. Khúc Hạo nhiên không ngờ Vương Tự Bảo có thể cư xử như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời tất nhiên cũng vui lòng làm theo những yêu cầu Vương Tự Bảo đưa ra.

Vốn dĩ Vương Tông muốn ở lại cùng Vương Tự Bảo, nhưng lại vì cơ hội như thế này thật sự hiếm gặp, cho nên không tránh khỏi do dự.

Cuối cùng Vương Tự Bảo giữ mấy người Lương Thần, Mỹ Cảnh lại. Đến cậu cũng bị tống cổ ra ngoài.

Công việc bình thường của Lại bộ chẳng qua chỉ là kiểm tra đánh giá các quan viên của toàn Thiều Quốc. Hiện nay bởi vì kỳ thi ân khoa sắp tới, bọn họ đang bận tính toán các chức quan còn thiếu ở các nha môn. Ngoài ra, Vương Dụ Tuần cũng đang tiến hành cải cách lại trị, việc yêu cầu bọn họ điều tra và nghiên cứu cũng không tránh khỏi nhiều thêm.
Để không làm chậm trễ công việc của những người này, Vương Tự Bảo cố ý bảo mấy tiểu tử kia chỉ có thể đứng từ xa quan sát, không được phép tiến đến hỏi. Có điều gì cần hỏi, chờ nếu Vương Thừa tướng mới nhận chức có thời gian sẽ giải đáp cho mọi người.

Cho nên nói tóm lại, một đoàn người đến nhưng không hề quấy nhiễu mọi người nhiều. Điều này cũng khiến người của Lại bộ thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng, đoàn người của Vương Tự Bảo không có ai mà bọn họ có thể đắc tội được, con đường làm quan từ nay về sau của bọn họ đều do Vương Dụ Tuần nắm chắc trong lòng bàn tay.

Còn có, Vương Tự Bảo là ai? Đó chính là người tương đương với nữ quyến đệ nhất ở Thiều Quốc.

Tuy rằng nàng nhiều lần công khai tỏ ý mình sẽ không tham gia vào việc triều chính, nhưng sức ảnh hưởng của nàng đối với mấy người Vương Dụ Tuần, còn có Nhϊếp Chính vương, Thiều vương không phải nhỏ. Đặc biệt là trong bụng người ta còn có một vị, đứa bé này còn chưa chào đời thì đã nhận được đông đảo sự chú ý.
Nếu như người này một lần sinh nở liền sinh ra nam hài, vậy thì địa vị của nàng ở Thiều Quốc chẳng phải là càng thêm vững chắc? Vì vậy, thái độ của mọi người với Vương Tự Bảo đều là khiêm tốn và tôn kính.

Sau khi mấy tiểu tử kia tham quan xong Lại bộ, khi Vương Tự Bảo dẫn các cậu đi chào tạm biệt Khúc Hạo Nhiên, còn tặng các quan viên rất nhiều hoa quả tươi xem như là một cách đáp tạ. Điều này càng tăng thêm ấn tượng tốt đẹp của nàng với mọi người.

Kế tiếp là Hộ bộ.

Tương tự Vương Tự Bảo cũng không đi tham quan.

Những công việc Hộ bộ bình thường làm nhiều nhất là kiểm tra sổ sách. Cho nên cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tính lách cách.

Bởi vì mấy tiểu tử kia bị yêu cầu đứng nhìn từ xa, cho nên cũng không thể nào xem ra được cách thức làm phía trong. Trước khi đi, Vương Tự Bảo cũng sai người tặng bọn họ không ít hoa quả để bọn họ giải nhiệt trong ngày nóng bức.
Lúc này quan viên Lễ bộ lại khá thoải mái, chẳng qua đang chuẩn bị một số thủ tục cho cuộc thi ân khoa. Cho nên mấy người chỉ tùy tiện xem một lúc rồi đi.

Bởi vì mấy đứa nhỏ đều muốn thi quan văn, cho nên Vương Tự Bảo quyết định xếp Binh bộ cuối cùng. Có thời gian thì đến tham quan, không có thời gian thì không đi nữa.

Vì thế họ liền đến Hình bộ. Lúc này quan viên Hình bộ khá bận rộn. Trong số bọn họ, một số người đang dựa theo chỉ thị của Thừa tướng đại nhân mới nhậm chức lập ra các quy định thưởng phạt, có một số người thì đang xét duyệt các hồ sơ mà các nơi phía dưới nộp lên. Đương nhiên còn có một số người giải quyết án kiện.

Công vộ thì lại đang thảo ra một số công trình phòng chống lụt cho mùa Hè Thu tới. Hiện tại phụ trách những công trình này đối với bọn họ mà nói thật là càng ngày càng khó làm. Cũng không phải như trước chỉ cần tán dóc, rồi lại công phu sư tử gặm, hộ bộ chỉ cần có tiền là được nữa.
Bọn họ nhất định phải viết đúng hình thức của tấu chương và kế hoạch, ngoài ra còn phải điền vào tất cả giá vật tư cần dùng đến. Do đó, bọn họ phải chạy rất nhiều nơi mới có thể đưa ra được đáp án chính xác Bọn họ hiện giờ còn không dám viết tùy tiện, tùy ý báo giá, một khi bị tra ra không bị phạt gậy thì cũng bị cách chức.

Lần đầu tiên mấy người bọn họ cảm giác được hóa ra Công bộ khó làm đến vậy.

Than quan xong Công Bộ, Vương Tự Bảo thấy thời gian vẫn còn sớm vì vậy cho rằng cũng có thể tới Binh bộ, liền dẫn đoàn người ngồi xe ngựa chạy về phía Binh bộ.

Bởi vì mấy người Chu Lâm Khê đang chém gϊếŧ ở chiến trường, cho nên lúc này người của Binh bộ cũng đang xử lý từng việc quân báo ở chiến trường gửi về.

Đã hơn mười ngày Vương Tự Bảo chưa nhận được thư của Chu Lâm Khê. Kể từ khi từ chỗ nàng rời đi, chim đại bàng vẫn chưa hề quay về. Điều này không khỏi khiến Vương Tự Bảo cảm thấy lo lắng.
Phong thư cuối cùng của Chu Lâm Khê mà nàng nhận được nói rằng bọn họ đã chiếm được mấy bộ lạc Man Cương, đang truy kích vào sâu trong lãnh thổ Man Cương. Đoán chừng không bao lâu, đội ngũ của bọn họ sẽ chế ngự hoàn toàn người Man Cương. Đến lúc đó sẽ không còn tồn tại tình cảnh Man Cương quấy rối biên giới Thiều Quốc nữa. Dân chúng ở đó sẽ có thể an cư lạc nghiệp. Đồng thời, lãnh thổ của Thiều Quốc sẽ mở rộng tới gần với Ung Quốc hơn.

Đây là một tin tức khiến người ta phấn chấn. Trong lúc Vương Tự Bảo cảm thấy kiêu ngạo và tự hào thay cho Chu Lâm Khê thì đồng thời cũng khó tránh khỏi lo lắng. Phải biết rằng tiến sâu vào trong lãnh thổ Man Cương có rất nhiều rừng rậm, còn có hoang mạc, thậm chí còn có đầm lầy, hơn nữa còn có rất nhiều cạn bẫy trở ngại, rừng thiêng nước độc, ở đó quả thực là nguy hiểm trùng trùng. Nếu như không quen thuộc địa hình thì rất dễ bị lạc đường và thương vong.
Chu Lâm Khê đến chỗ đó, không những phải chiến đấu với con người, còn phải chiến đấu với thời tiết và môi trường ở đó. Mức độ khó khăn không cần nghĩ cũng biết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.