Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Vương Tự Bảo bái lạy từng người dự lễ để bày tỏ lòng cảm ơn.

Lễ cập kê kết thúc.

Đây là tín hiệu để tuyên bố với người đời, con gái nhà ta đã trưởng thành rồi, đã có thể thành hôn rồi.

Quan viên Lễ bộ thay Vĩnh Thịnh đế dặn dò mọi người tới Ung Khánh Cung để tham gia cung yến. Coi như cảm tạ mọi người đã tới dự lễ.

Vương Tự Bảo và Tưởng thị thì cẩn thận dìu Tưởng Thái hậu đã mệt lả về tẩm cung để nghỉ ngơi. Đồng thời gọi thái y tới để khám bệnh cho Tưởng Thái hậu.

Hình như là do việc trong lòng đã lo liệu xong, Tưởng Thái hậu cũng đã có thể buông lỏng sự căng thẳng, vậy mà cứ ho mãi không ngừng.

Nhìn thấy Tưởng Thái hậu như vậy, Vương Tự Bảo vô cùng đau lòng. Nàng biết lúc này chắc là chỉ có thêm hương liệu mới có thể giúp được Tưởng Thái hậu.
Vì thế nàng quay đầu hỏi Quý Hỉ: "Quý Hỉ công công, trước đây lúc cô ngoại tổ mẫu ho khan rất nghiêm trọng thì làm như thế nào?"

Quý Hỉ đáp: "Trước đây lúc Thái hậu nương nương ho khan, chỉ cần bỏ ít an thần hương là đỡ ngay. Nhưng gần đây sau khi dùng an thần hương mà vẫn ho rất nghiêm trọng."

"Vậy còn có cách nào khác nữa không?" Thấy Tưởng Thái hậu ho ra máu lần này tới lần khác, Vương Tự Bảo sốt ruột hỏi.

Ở đây lại không có kỹ thuật truyền máu, cứ tiếp tục ho như thế này, người nào có thể chịu được chứ?

"Mời Dục Quận vương tới để xem sao vậy." Quý Hỉ đề nghị, nói: "Dục Quận vương nói bởi vì ngài ấy ho khan lâu năm cho nên có rất nhiều thuốc chữa ho khan. Có một lần Thái hậu nương nương ho rất nghiêm trọng, sau khi dùng hết thuốc của Dục Quận vương thì lập tức ngừng ho."
Vương Tự Bảo biết ở thời hiện đại, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối chỉ biết dựa vào tiêm thuốc giảm đau để duy trì mạng sống, cho nên không hề phản đối cách dùng thuốc của Hạ Thần Dục.

Nhưng điều kiện tiên quyết đó là Hạ Thần Dục không có âm mưu gì khác.

Vì thế nàng bảo Quý Hỉ nhanh chóng phái người đi tìm Hạ Thần Dục tới.

Hạ Thần Dục nhận được tin lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, khi nhìn thấy Vương Tự Bảo mặc bộ lễ phục váy áo dài màu đỏ cuối cùng trong lễ cập kê, đầu đội vương miện bằng đá quý khảm vàng tuyệt đẹp thì ngây ra trong chốc lát. Nhưng hắn đã nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.

Hạ Thần Dục quan tâm hỏi: "Bảo Muội, Thái hậu nương nương bây giờ thế nào rồi?"

"Dục… Quận vương, huynh mau xem giúp đi. Cho dù dùng cách gì trước tiên phải giúp cô ngoại tổ mẫu ngừng ho rồi tính tiếp." Trước đây Vương Tự Bảo đều gọi Hạ Thần Dục là Dục ca ca, bây giờ đã lớn rồi, nếu như vẫn gọi như thế hình như là quá mức thân thiết, có hơi không phù hợp. Vì thế nàng nhanh chóng đổi cách xưng hô.
Hạ Thần Dục khẽ cau đôi mày đẹp. Không ngờ rằng sau khi trưởng thành, tiểu nha đầu lại xa cách với mình như vậy.

"Vậy ta tới xem Thái hậu nương nương thế nào đã rồi tính tiếp." Hạ Thần Dục nhẹ nhàng nói.

Giọng nói của hắn hơi trầm ấm, rất dễ nghe. Cũng giống như vẻ bề ngoài của hắn mang lại cho người ta cảm giác ôn nhu nho nhã, không hề có sự tấn công nào vậy.

Vương Tự Bảo gật đầu cảm ơn: "Ừm, đa tạ."

Hạ Thần Dục chỉ đứng ở một nơi không xa cũng không gần rồi quan sát một lúc, sau đó lấy một chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo từ trong chiếc túi bên eo ra đưa cho Quý Hỉ, căn dặn: "Bên trong có năm viên thuốc giảm ho. Mỗi lần sau khi dùng an thần hương mà hiệu quả không tốt thì cho Thái hậu nương nương uống một viên. Sau đó ta lại sai người đưa một ít nữa tới."
Loại thuốc viên giảm ho này quả nhiên hiệu quả cực tốt, sau khi uống không lâu, Tưởng Thái hậu đã ngừng ho khan rồi. Đồng thời, cũng không cần phải lo lắng việc bà bị ho ra máu nữa.

Nhưng mà Vương Tự Bảo vẫn bảo thái y kê một ít thuốc bổ cho Tưởng Thái hậu. Nàng không ngừng lục tìm lại trong trí nhớ của mình những món ăn liên quan đến bổ máu. Nghĩ ra cái gì thì nàng ghi chép lại.

Ngô ma ma bên cạnh Tưởng Thái hậu đã qua đời từ lâu. Bây giờ những người bên cạnh đều không được lòng Tưởng Thái hậu như Quý Hỉ. Vì thế Vương Tự Bảo chỉ đành giao những công việc này cho Quý Hỉ làm.

Thấy Vương Tự Bảo nán lại ở đây cũng lâu rồi, Hạ Thần Dục không thể không chủ động bước lên nhắc nhở: "Bảo Muội, chuyện ở đây tạm thời giao cho người khác làm. Muội không thích hợp ở lại đây quá lâu."
Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Dục, hiểu rõ những lời hắn nói. Ở đây đốt an thần hương, nếu như ở lại quá lâu sẽ khiến bản thân bị nghiện.

Vì thế sau khi nhìn thấy Tưởng Thái hậu đã ngủ yên giấc, nàng bảo Tưởng thị rồi cùng rời đi.

Vừa ra tới cửa, Hạ Thần Dục lại chủ động bước tới khẽ thầm thì mấy câu với Vương Tự Bảo rồi mới rời đi.

Chuyện này khiến Chu Lâm Khê đứng từ đằng xa nhìn thấy nổi cơn ghen tuông.

Đáng ghét quá rồi, cớ sao cứ phải thì thầm bên tai Bảo Muội thế chứ? Cử chỉ đó cũng thân mật quá đi!

Lễ cập kê không cho phép bất cứ nam tử nào ngoài phụ thân nữ tử tham gia.

Vĩnh Thịnh đế là người đứng đầu Đại Ung, lại là trưởng bối của Vương Tự Bảo, còn ban "chữ" cho Vương Tự Bảo nữa nên có thể coi là trường hợp đặc biệt.
Dù Chu Lâm Khê là vị hôn phu của Vương Tự Bảo nhưng lại không có lý do để xuất hiện trong lễ cập kê vừa nãy.

Nhưng mà người này từ trước đến nay không hề làm theo lẽ thường. Hắn vẫn luôn trốn ở trong tối quan sát toàn bộ quá trình của lễ cập kê.

Hắn muốn ghi nhớ tất cả những khoảnh khắc của Vương Tự Bảo trong lễ cập kê, sau này sẽ vẽ lại tất cả những cảnh tượng này, để tương lai cùng Vương Tự Bảo hồi tưởng lại.

Vừa lúc quan sát buổi lễ xong, hắn vốn cùng Vương Dụ Tuần đợi Vương Tự Bảo tới tham gia cung yến ở Ung Khánh Cung. Nhưng đợi lên đợi xuống cũng không thấy Vương Tự Bảo tới. Hắn liền quay về Ung Từ Cung. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Chu Lâm Khê không vui nhìn Hạ Thần Dục đi qua đang chủ động mỉm cười với hắn, Chu Lâm Khê nghiêng đầu không thèm để ý người ta. Sau đó bước lên phía trước, nắm lấy tay Vương Tự Bảo, ân cần hỏi han: "Sao lại lâu như vậy chứ?"
Tâm trạng của Vương Tự Bảo không tốt, đáp lời một cách thờ ơ: "Cô ngoại tổ mẫu vừa mới ho khan rất nghiêm trọng, còn ho ra máu nữa."

"Đã nghiêm trọng thế rồi sao?" Tưởng Thái hậu vẫn luôn đối xử không tệ với Chu Lâm Khê, cho nên hắn rất quan tâm tới bệnh tình của Tưởng Thái hậu.

"Lâm Khê, ta thật sự rất buồn." Vương Tự Bảo nói xong, nhào vào lòng Chu Lâm Khê bật khóc.

Nếu như một người xa lạ qua đời trước mặt nàng, cảm xúc của nàng sẽ dâng trào như vậy. Nhưng lần này trơ mắt nhìn người thân nhất của mình từng bước từng bước một rời đi, nàng lại cảm thấy vô cùng bất lực và sợ hãi.

Chu Lâm Khê đau lòng vỗ nhẹ lên vai nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Cô ngoại tổ mẫu cũng không còn trẻ nữa, nhất là có thể sống đến được tuổi này đã không dễ gì rồi. Điều duy nhất mà bây giờ chúng ta có thể làm đó là gắng hết sức thực hiện được tâm nguyện của người, để người yên tâm ra đi. Mấy hôm nữa là tới đại hôn của chúng ta rồi. Muội phải thật vui vẻ làm một tân nương, đừng khiến người cảm thấy có điều gì tiếc nuối."
"Vâng." Tuy hiểu được đạo lý này nhưng dù cho Tưởng Thái hậu có sống được đến một trăm tuổi, e rằng, nàng cũng sẽ đau buồn rất lâu.

"Đúng rồi, lúc nãy Hạ Thần Dục thì thầm gì với muội thế?" Chu Lâm Khê vờ như vô ý hỏi vậy, nhưng thật ra trong lòng đã nổi cơn ghen từ lâu.

"Hử?" Vương Tự Bảo không ngờ rằng Chu Lâm Khê lại hỏi mình câu này, vốn định quay về nói với hắn, bây giờ hắn đã hỏi tới, nên nàng thành thật trả lời: "Huynh ấy nói, là Hoàng biểu cữu bảo huynh ấy cho cô ngoại tổ mẫu uống loại thuốc đó. Cho nên Bảo Muội không cần phải lo nghĩ."

Đây là đang lấy lòng Bảo Muội mà.

Dù cho không thoải mái, Chu Lâm Khê vẫn quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này.

Hắn lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong người ra tặng cho Vương Tự Bảo. Tuy hắn muốn vào ngày sinh nhật chính thức của nàng mới tặng nàng món quà này. Nhưng nhìn thấy Vương Tự Bảo buồn bã như vậy, hắn quyết định bây giờ lấy nó ra để dỗ vị hôn thê nhỏ của mình được vui.
Con người ta lúc được nhận quà thì tâm trạng sẽ tốt hơn, Vương Tự Bảo cũng không ngoại lệ.

Nàng mở chiếc hộp cẩn thận từng li từng tí, lấy chiếc trâm cài tóc có hình dáng khác biệt ra ngắm nghía cẩn thận.

Đây là một cây trâm, nói thế nào nhỉ? Ừm, là một cây trâm được chế tạo từ vàng tượng trưng cho sự giàu có, nhưng không ngọc.

Đừng trách Vương Tự Bảo nghĩ như vậy. Bởi vì người cổ đại cảm thấy ngọc đẹp mới có thể thể hiện được phẩm vị của con người.

Vương Tự Bảo thường ngày ít khi đeo ngọc, ngoại trừ những lúc tham gia các kiểu yến hội cần thể hiện phẩm vị.

Trong cuộc sống thường ngày, phần lớn nàng thường đeo đồ trang sức bằng trân châu và vàng.

Chu Lâm Khê sống cùng Vương Tự Bảo từ nhỏ, đương nhiên biết tâm tư của nàng.

Chủ yếu bởi vì ngọc quá dễ vỡ, chỉ cần va chạm một cái là sẽ hỏng ngay. Nếu như một thứ đồ mà Vương Tự Bảo rất thích bị hỏng thì tâm trạng nàng sẽ không tốt mấy ngày liền.
Không phải là vấn đề xót bạc, mà Vương Tự Bảo cảm thấy một khi mất đi thứ tốt đẹp gì đó sẽ rất đáng tiếc.

Vì thế, mỹ ngọc trong tay Vương Tự Bảo đều bị gác một xó, lúc không có chuyện gì mới đem ra để ngắm nghía.

Sở dĩ Chu Lâm Khê chọn loại vàng tầm thường nhất để chế tạo chiếc trâm với hoa văn tình nghĩa phu thê, cũng là xuất phát từ suy nghĩ đó. Hắn hy vọng Vương Tự Bảo có thể đeo chiếc trâm mà mình tặng mỗi ngày, chứ không phải đem cất một xó.

Vương Tự Bảo nhìn chiếc trâm cài trong tay, lại chẳng thấy tầm thường chút nào, ngược lại còn cảm thấy tràn đầy tình yêu trong đó.

Tấm lòng này lớn hơn bất cứ thứ gì.

Nguyện làm đôi chim liền cánh, nguyện làm cây liền cành.

Ý nghĩa đó là muốn đời đời kiếp kiếp mãi bên cạnh nhau.

Vương Tự Bảo ngắm nghía chiếc trâm trong tay, rồi lại nhìn lên búi tóc trên đầu Chu Lâm Khê, dò hỏi: "Của huynh đâu?"
"Hôm nay không đeo. Sau này chúng ta cùng đeo được không?"

"Không cần đâu. Bình thường đeo là được rồi.

"Vậy nghe theo muội." Dù sao Chu Lâm Khê cũng đã quen với cách ăn mặc trang điểm của Vương Tự Bảo rồi. Sau này thành thân rồi, bảo Vương Tự Bảo giúp hắn cách ăn vận là được.

Vương Tự Bảo gật đầu cười ha hả, "Ừm." Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Chu Lâm Khê kéo Vương Tự Bảo tới nơi ở của nàng trong Ung Từ Cung. Hắn chủ động giúp nàng cởi chiếc vương miện trên đầu, sau đó tìm thấy chiếc lược bắt đầu chải đầu cho Vương Tự Bảo một cách thành thục.

Giống như Tưởng Thái hậu đã nói, sau này trừ nha hoàn của nàng ra thì chỉ có phu quân tương lai của nàng mới có thể chải đầu cho nàng.

Chu Lâm Khê rất bằng lòng chải đầu cho Vương Tự Bảo. Nhưng trước đây lúc chải đầu cho Vương Tự Bảo cũng đều là búi tóc lúc chưa trưởng thành, lần này là lần đầu tiên hắn búi toàn bộ tóc của nàng lên.
Vì thế, Chu Lâm Khê còn đặc biệt tìm hai bà lão chuyên môn chải đầu cho người khác tới, để họ chải đầu cho nhau trước mặt mình, hắn quan sát tỉ mỉ từng bước cụ thể trong đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.