Hôm nay Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đi từ cửa giữa về Hòa Thuận Hầu phủ.
Vương Tự Bảo mới xuất giá có mấy ngày mà mọi người đều có cảm giác nàng đã đi suốt tám trăm năm rồi vậy.
Nhất là Vương Tông - người chơi nhiệt tình hôm tổ chức đại hôn của Vương Tự Bảo. Giờ vừa nhìn thấy Vương Tự Bảo, cậu đã òa khóc rồi nhào về phía nàng.
Nhưng Chu Lâm Khê đang ở đó nên nỗi nhớ nhung và nước mắt của cậu đều coi như vô ích…
Vương Tông còn chưa đến gần đã bị Chu Lâm Khê xách cổ rồi bực bội quẳng sang một bên.
Việc này khiến Vương Tông dở khóc dở cười. Cậu đành tủi thân nói: "Tiểu cô cô trông coi tiểu cô phụ đi. Cô phụ cứ thích bắt nạt trẻ con thôi."
Chu Lâm Khê chẳng thèm để ý. Thằng nhóc này đã chín tuổi rồi mà còn tự coi mình là trẻ con? Hồi tám tuổi hắn đã đính hôn với Vương Tự Bảo rồi đấy.
Chu Lâm Khê lại quay sang nhìn Vương Hử ở bên cạnh - người cũng đang nhìn Vương Tự Bảo chằm chằm, lại còn sụt sịt nữa. Hắn bắt đầu hoài nghi không hiểu thê tử của mình dạy trẻ con thế nào vậy? Sao đứa nào cũng ngây ngô và non nớt thế?
Nếu câu hỏi này bị Vương Tự Bảo phát hiện ra, hẳn nàng sẽ nhảy dựng lên mà cãi lại.
Trẻ con thì phải ra dáng trẻ con, thế mới là bản tính của chúng. Sao phải dạy trẻ con thành mấy đứa già trước tuổi, như thế sẽ khiến chúng mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422929/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.