Đàm Sở Tuyết chưa từng nghĩ đến tình huống như thế này, trực tiếp rơi vào bẫy. Nhưng bây giờ muốn chạy cũng không thể chạy. Lâm Trạch rời đi, mà trước khi đi còn ném lại cho cô ta một câu "quán cafe đã được Cố Minh bao tất trong buổi sáng hôm nay rồi, khách trong quán thực ra đều là vệ sĩ của Cố Minh." Bây giờ ngoài nói thật ra thì đúng là hết cách, nếu không thì Cố Minh chắc sẽ không nể tình đâu.
"Được rồi, tôi biết anh định hỏi gì tôi, nhưng tôi thật sự không biết gì hết."
"Việc mình làm mà không biết?"- Cố Minh hỏi.
"Tôi thừa nhận là mình đã kẹp mẩu thông tin đó trên cửa cổng nhà anh, nhưng tôi nói không biết ở đây là không biết người đã sai tôi làm việc đó là ai."
Vậy là Nhã Hi đã nói đúng, có người sai Đàm Sở Tuyết làm thật. Anh nhăn mày, hỏi tiếp.
"Sao lại không biết?"
"Không biết thật, tôi chỉ biết người sai tôi làm việc này là một người phụ nữ, chưa từng thấy mặt, không biết tên."
"Người phụ nữ đó cho cô những gì để cô làm việc này?"
Đàm Sở Tuyết nhún vai, bây giờ cô ta mới bình tĩnh được đôi chút.
"Chuyện kể ra thì cũng dài đấy. Tôi bị đuổi việc ở công ty mà anh giới thiệu cho tôi vào làm ấy. Lí do là cặp kè với sếp, bị vợ sếp phát hiện, bị đuổi việc. Tiền không có. Rồi người phụ nữ đó gọi điện cho tôi, nói là nếu tôi làm việc này, thì cô ta sẽ giới thiệu tôi vào công ty tốt hơn, mà còn cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-dau-co-muon-lay-anh-khong/1193347/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.