Cố Minh thấy cô ngượng, cũng không trêu chọc nữa, nhưng lại giở trò cũ, ôm cô, giọng mè nheo.
" Nhưng cái tên lưu manh ấy hôn nhanh quá, anh chưa cảm nhận được gì cả. Hay hôn lại đi. Nhé!!!Nhé!!!"
Nhã Hi vứt bỏ mặt mũi, quay hẳn người lại, Cố Minh đưa trán ra, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy gì. Đang định lên tiếng thì Nhã Hi hôn chụt phát vào môi anh rồi chạy đi.
Cố Minh bật cười, có người yêu thực sự rất hạnh phúc. Anh định nằm thêm chút, nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng mẹ kêu lên.
" Hi Hi, Hi Hi, không phải như vậy đâu, không phải như vậy đâu."
Cố Minh nghĩ thầm, " ở dưới nhà có chuyện gì vậy?", liền tung chăn, mặc áo khoác xuống nhà.
Xuống dưới phòng khách, mặt Nhã Hi thất thần, tay cầm một tờ giấy. Mẹ ngồi bên cạnh nước mắt ngắn dài, còn bố thì trông có vẻ rất căng thẳng. Cố Minh thấy lạ.
" Mọi người sao vậy?"
Nhã Hi ngẩng lên nhìn anh, nhưng rồi lại lảng tránh ánh mắt ấy.
Khi cô vừa xuống phòng Cố Minh, cả người cứ nóng vì ngượng, liền ra ngoài sân cho gió đông tạt vào mặt cho thoáng một chút, thì thấy trên khe cửa cổng cài một cuộn giấy. Bình thường cửa cổng mở sớm, vì có người giúp việc, nhưng mấy ngày này, bố mẹ Nhã Hi cho người giúp việc nghỉ, nên cửa vẫn đóng. Nhã Hi thấy lạ, liền ra lấy cuộn giấy. Mở ra đọc, cô phát hoảng, liền chạy nhanh vào tìm bố mẹ. Tờ giấy trong tay Nhã Hi cầm là một mẩu tin về vụ tai nạn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-dau-co-muon-lay-anh-khong/1193344/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.