Nhã Hi bảo sao lại thấy khuôn mặt này càng nhìn càng quen mắt, cả cái giọng trầm khàn này nữa, hồi nhỏ chỉ là giọng hơi trầm thôi nhưng đã nghe rất hay rồi. Nhã Hi nhớ lại, không kiềm được lòng nhảy lên ôm cổ Lưu Tinh. Lưu Tinh đang bị thương ở bụng, bị cô ôm liền chúi xuống đất, thế là cả 2 cùng ngã. 
Mắt Nhã Hi rơm rớm mắt, bị ngã còn dúi đầu vào cổ Lưu Tinh mà lắc. 
- Em vui quá, cuối cùng cũng gặp được anh rồi. Không ngờ anh vẫn giữ chiếc nhẫn đó. 
- Thế chẳng lẽ em không giữ nó nữa? 
- Không, đương nhiên là vẫn giữ rồi, nhưng giờ không đeo vừa nữa, em cũng xỏ vào dây chuyền rồi. 
Nói xong giơ sợi dây chuyền ở cổ lên. 
Rồi mới lồm cồm đứng dậy, cẩn thận đỡ Lưu Tinh lên. Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi Lưu Tinh. 
- Chẳng lẽ anh nhận ra em từ lâu rồi à? Làm thế nào mà nhận ra được thế? 
- Lúc đầu không nhận ra được, chỉ nghĩ chắc là trùng tên thôi. Nhưng hôm mà em nói chuyện với anh Gia Kiệt ấy, cái gì mà thiên kim của tập đoàn Kim Nhã, lúc đó mới biết chắc. 
- Sao lúc đó anh không nói với em? 
- Không thích đấy. 
Nhã Hi đánh vào cánh tay Lưu Tinh, " sao anh ngang ngược thế?". 
Lưu Tinh chỉ cười, không nói gì, cũng để cho Nhã Hi đỡ anh đi. Đi được nửa đường, mới nhớ ra là đây không phải đường về nhà mình. Lưu Tinh mới kêu Nhã Hi "stop" lại. 
- Em định đưa anh về nhà em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-dau-co-muon-lay-anh-khong/1193334/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.