- Cậu bị thương nặng đến mức không thể đến công ty cơ à? Hay là để tôi gọi điện cho người quản lí của Tiểu Thuần để đòi tiền bồi thường nhé!
- Ấy đừng đừng đừng, tôi đến, tôi đến mà. Cậu đừng gọi cô ấy.- Tiếng Lâm Trạch van xin trong điện thoại khiến Nhã Hi có chút buồn cười.
- Cho cậu 20 phút.
Chưa kịp để cậu ta nói gì thêm, Cố Minh cúp máy.
- Chắc chắn là tên Lâm Trạch đó gây sự trước nên mới không muốn đòi tiền bồi thường.
- Hay anh ấy có ý với Tiểu Thuần?- Nhã Hi đoán mò.
- Cũng có thể, trước giờ trong giới hắn cũng có tiếng là không gần nữ nhân. Cố Minh cười cười, nghĩ thầm " thế lại hay, cuối cùng mình cũng có thứ để nắm thóp Lâm Trạch".
Nói là cho 20 phút, nhưng chưa đầy 15 phút sau, Lâm Trạch đã đến công ty. Nhìn thấy anh, Nhã Hi không nhịn được mà cười to, trông anh ta thực sự rất hài. Quả đầu bù xù như tổ quạ, hình như anh ta đến đây vội nên chưa trải. Nhã Hi còn phát hiện Lâm Trạch mới nhuộm tóc. Ngày trước là nâu hạt dẻ, rồi đến nâu khói, còn bây giờ là nâu rêu. Da anh ta vốn trắng nên dù băng bông trắng một đường trên trán thì vẫn rất nổi bật lên vẻ đẹp trai.
Có 2 giây Nhã Hi hối hận vì đã yêu thích Lâm Trạch. Khác xa với hình tượng mà cô hằng ngưỡng mộ, nhưng lại giống Lâm Trạch ngày xưa cô quen.
Trong phòng họp, Nhã Hi ngồi chỗ cạnh Cố Minh, mấy lần cô suýt ngủ gật nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-dau-co-muon-lay-anh-khong/1193319/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.