Chương trước
Chương sau
Qúa trưa, bầu không khí vẫn nóng nực như mọi hôm, thỉnh thoảng mới có vài cơn gió nhẹ lướt qua. Ở khu nhà để xe có khoảng sân nhỏ lấy làm lối đi lại, trồng khá nhiều cây xanh. Hiện tại đang có ba cô bé cắm cúi tìm kiếm.

Hơi nóng từ mặt đất phả lên mặt của các cô bé. Những giọt mồ hôi lăn đều trên cái trán bướng bỉnh của nó, sợi tóc mai bết lại dính ở vầng thái dương.

Nó vạch hết tán lá, gốc cây tìm xem cuốn sổ nhật kí có trong đó không. Còn Trang tìm các góc xó, ven tường bởi biết đâu ai vô ý đá phải cuốn sổ, Thảo lại tìm xung quanh khu để xe. Tìm hoài mà không thấy, Trang đâm ra nản chí. Cô bé ngồi bệt xuống bồn cây gần đó, những lá phượng vàng chín nhẹ rơi bỏ lại xương lá trơ trụi trên cánh tay lớn khẳng khiu của cây, cơn gió vô tình đi qua quật vào cành khiến xương lá lìa cây đáp xuống mặt đất cùng lá.

Nó và Thảo vẫn tìm bất chấp cái nóng. Trang nghĩ hai người bạn vẫn đang cố đi tìm một thứ quá bình thường chỉ tổ giết thời gian, mất thì cũng mất rồi, mua cái mới là được nên cô bé lên tiếng khuyên nhủ:

- Hai người nghỉ đi! Đừng tìm nữa! Dùng thời gian nghỉ trưa chỉ để tìm cuốn sổ, mất thì mất rồi tìm làm gì nữa!

- Không được đâu Trang, cuốn sổ rất có ý nghĩa với Thu mà. Thu đang cần chúng ta tìm giúp cậu ấy. Trang đừng ngồi nữa ra đây phụ tụi mình đi. - Thảo giục.

Biết thảo nào cô bạn cũng sẽ trả lời như thế, Trang đành đứng dậy kéo tay nó và Thảo ra bồn cây ngồi nghỉ:

- Thôi nghỉ đi! Hai người không thấy mệt sao? Nghỉ chút đi sắp vào tiết buổi chiều rồi, có gì chiều tìm tiếp.

Nghe ý kiến Trang đưa ra khá được, nó và Thảo đành chấp thuận ngồi xuống bồn cây nghỉ ngơi. Cơn gió nóng vẫn thổi không ngừng, nó lấy tay phe phẩy mặt cho bớt nóng. Trang nhìn thấy vậy liền nhoẻn miệng cười:

- Biết hôm nay trời nóng nên mình đã chuẩn bị một món quà cho hai người rồi đấy! Tèn ten! - Nói rồi Trang rút từ túi quần ra chiếc quạt giấy và mở quạt to hết cỡ. Chiếc quạt đưa đi nhịp nhàng bởi bàn tay Trang, vừa đủ mát cho cả ba người. - Được chứ? Đỡ nóng hơn chưa?

- Trang chu đáo ghê! - Thảo cười, hưởng thụ gió mát từ chiếc quạt.

- Quạt mạnh lên chút đi!

- Gì chứ, tao quạt hết cỡ rồi đó.

- Nhưng tao vẫn thấy nóng.

- Vậy mày tự quạt đi.

Tiếng cười nói như xoa dịu bớt đi cái nóng, không khí dễ chịu hơn.

Đột nhiên, có tiếng đàn piano từ đâu vang lên. Tiếng đàn dịu nhẹ, êm ái , du dương, nhịp điệu chậm, lúc trầm lúc bổng tựa như nỗi nhớ da diết của chàng trai với cô gái.

Tình yêu của họ tuy xa cách nhưng lúc nào họ cũng luôn hướng về nhau, hoài niệm quãng thời gian khi còn bên nhau... Bản nhạc buồn như một cơn gió nhẹ thổi vào lòng nó làm trái tim nó bỗng xao xuyến lạ thường.

Trang và Thảo cũng bị bản nhạc hớp hồn, mê hoặc ngay từ lúc mới nghe. Hai cô bé đang tưởng tượng ra trong đầu viễn cảnh riêng không ai giống ai bởi mỗi người đều cảm thụ âm nhạc một cách khác nhau...

- Bản nhạc này hay thật đấy! Phải không hai... - Nó quay mặt sang nói với Trang và Thảo thì đã không thấy hai cô bạn đâu nữa. Nó vội đứng dậy ngó quanh xem có bóng dáng của hai cô bạn không.

Cuối cùng, nó cũng thấy hai cô. Trang và Thảo đang tìm cách leo lên cửa sổ. Thảo đứng bên dưới đỡ cho Trang bò lên. Trang cố gắng đứng vững trên bậc tường chỉ đủ đặt vừa ngón chân út lên cô bé phải nhón chân thật cẩn thận, tay bám chặt bậc cửa sổ. Hành động kì quặc của hai cô bạn làm nó tò mò:

- Các cậu làm gì vậy?

- Suỵt! Nói nhỏ thôi Thu, bị phát hiện giờ. Mình và Trang phát hiện tiếng đàn phát ra từ chỗ này, nếu không lầm, đây là phòng âm nhạc đó. Trong phòng có rất nhiều loại nhạc cụ đắt tiền, để đề phòng mất trộm trường ta quản lí rất chặt chẽ. Trừ khi là thầy cô bộ môn hoặc đội văn nghệ cần để luyện tập thì không ai được vào. Giờ đã là trưa thầy cô và mấy người trong ban văn nghệ cũng chẳng đến luyện tập làm gì, thế chỉ có khả năng có kẻ trộm lẻn vô. Hắn còn đang thử đàn xem còn dùng tốt không đây, chúng ta sẽ lập công nếu bắt được tên trộm.

Trong lúc nó nói chuyện với Thảo thì Trang đã leo lên thành công. Cửa sổ của căn phòng đóng kín mít. Nhìn qua khung kính cửa sổ, cô bé thấy một người đang rất say mê đánh đàn, trông người ấy đánh y như nghệ sĩ đàn piano thực thụ vậy. Gương mặt Trang thoáng vẻ ngạc nhiên khi cô bé nhận ra người kia. Đó chẳng phải là...

"Thảo đúng là có suy nghĩ thật phong phú làm gì có tên trộm nào lại đi ăn cắp đàn piano mà lại ngồi ung dung đánh đàn như vậy. Nếu có ăn cắp hắn nên lấy loại nhạc cụ nào nhỏ nhắn hơn để mang đi, sao lại ăn cắp cây đàn piano cồng kềnh như vậy. Chưa chắc hắn thoát khỏi con mắt của bác bảo vệ." - Nó toan nói ý nghĩ của mình cho Thảo, nhưng chưa kịp nói thì ở bên trên Trang cố gắng nói nhỏ và làm dấu chỉ từ đất lên trên chỗ Trang:

- Lên đây đi hai cô nương! Nhanh! Nhanh lên!

Nó và Thảo, hai đứa hết đưa mắt nhìn nhau lại nhìn lên Trang vẻ lưỡng lự. Sau hồi, hai cô bé quyết định leo lên. Thảo chỉ cần loáng leo lên được, giữ vững thăng bằng, nắm chặt khung cửa sổ. Trong khi nó leo được nửa chừng bị ngã, mãi nó mới mò lên được, tay cố nắm vững bản lề cửa sổ.

Cả ba cùng nhìn vào bên trong. Phòng chất đầy nhạc cụ đắt tiền, đẹp, có lẽ đây là lần đầu nó nhìn thấy nhiều nhạc cụ lớn to hình thù lại khác nhau. Trang đứng bên cạnh nhìn vào xuýt xoa:

- Vào trường được một năm rồi mà bây giờ mới được chiêm ngưỡng phòng âm nhạc đó nha! Đồ đắt tiền có khác đẹp ghê!

Mải ngắm nhìn những nhạc cụ sáng chóe bởi tia nắng hắt vào mà cả ba đều quên mục đích tại sao mình trèo lên. Chỉ đến khi Trang nghe loáng thoáng tiếng đàn cô bé mới sực nhớ...

- Này, không phải vậy, hai người đừng nhìn nhạc cụ nữa nhìn về phía kia đi kìa. Ý mình là về cây đàn piano ấy, nhìn kĩ đi. - Trang huơ tay lên mắt nó và Thảo ngăn không cho nhìn nữa và bắt hai cô bé chuyển hướng nhìn về cây đàn piano.

Tia nắng chiếu thẳng về phía cây đàn piano như những ánh đèn sân khấu thường hướng về nơi biểu diễn, thu hút ánh nhìn người xem. Quan trọng nhất, Tú đang ngồi đánh đàn. Những ngón tay mảnh khảnh, dài nhịp nhàng trên từng phím nhạc. Tú nhắm mắt thưởng thức điệu nhạc mà không cần nhìn phím đàn trông thật điêu luyện.

Bình thường khi Tú chơi bóng đá đã khiến bao con tim chết mê vì ngay cả chơi thể thao mà cũng đẹp trai, khỏe khoắn. Huống hồ gì, nay Tú chơi piano, gương mặt vẫn toát vẻ lạnh lùng, thanh tú nhưng sao nó lại cảm thấy dễ gần như vậy...

- Á...Á...

- Phịch!!!

Trang mất thăng bằng rồi ngã xuống, gây tiếng động.

Rồi tiếng đàn im bặt... Tú rời khỏi cây đàn tiến về phía cửa sổ.

Nó và Thảo hốt hoảng vội nhảy xuống, tiếp đất an toàn. Trang đang tính than thở thì bị nó và Thảo bịp miệng lại kéo vội xuống dưới, ngồi sát vào bức tường. May ở dưới cửa sổ có bụi cây rậm rạp, nếu nhìn từ cửa sổ sẽ không thấy ba cô bé núp dưới cây.

Cánh cửa sổ bật mở, Tú ngó quanh thấy không có gì cậu lại đóng vào. Ở bên dưới ba cô bé nín thở, tay nắm chặt nhau chỉ khi cửa sổ được đóng lại mới buông tay nhau ra, thở thoải mái... Trang hít lấy hít để không khí:

- Ôi được sống rồi! Tao sợ muốn chết luôn! - Nhớ lại vết thương của mình cô bé khẽ kêu. - Ôi! Cái bàn tọa đáng thương của tôi.

- Thôi chuông đén nơi rồi đi thôi. - Nó kéo tay Trang đi trong khi cô đang than thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.