Mệt chết người rồi!
Thả người nằm trên giường, ném luôn chiếc điện thoại qua một bên. Thở dài, đưa mắt nhìn trên trần nhà. Đã nửa tháng đi qua, có nghĩa anh hai cũng trở về. Nhưng mới đây, Ảnh Mạn gọi điện cho cô, lịch trình bị thay đổi kế hoạch, anh phải ở lại thêm nửa tháng nữa. Vậy là trong nhà to như thế này, lại chỉ có mình cô đi ra đi vào. Có anh hai ở đây ngày thường còn có tiếng nói cười, hay quát tháo của anh khi cô ăn uống quá tùy tiện. Biết mình là một đứa lười, Ảnh Mạn luôn trở về nhà trước lúc bữa cơm chỉ để bắt cô xoắn tay áo vào bếp. Bây giờ anh đi mất kể ra cũng buồn, không có anh hai cô lại lười ăn cơm, một chế mỳ ăn hoặc mua đồ ăn từ bên ngoài về nhà. Lâu dần cũng chán, tối nay vì đói và giải quyết sấp hô sơ trong công ty đến quá khuya. Kỳ Duyên tự lục đục xuống bếp nấu cơm ăn. Đèn bậc sáng khắp căn biệt thự, nhưng cái cảm giác nhạt nhẽo và ớn lạnh luôn quanh vẩn mãi với bóng lưng cô. Chạm tay vào bát đĩa, rồi tiếng bậc gas, tiếng thìa rồi tiếng nước sôi. Nghe đâu bên tai còn có tiếng lạo xạo bên cành cây to ngoài vườn.
Đúng là kinh dị!!!
Nhưng có thể là kinh dị hay cô độc cũng thế thôi. Công việc của cô ở kiếp trước dường như đã làm cô quen dần với bóng tối. Cũng quên dần với cái gọi là kinh dị này. Dù đáng sợ đến đâu chăng nữa, chẳng phải cô đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-dung-treu-hoa-chan-roi-lam-gi-day/2178760/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.