“Thì ra là thế. Tên Tân Tam kia nói nể mặt mũi cha của huynh, xem ra là bị tri phủ căn dặn, không được đối đầu với huynh, đúng không?”
“Hẳn là như vậy, nếu không thì với tính cách ngang ngược của hắn sao lại nhẫn nhục chịu đựng sự khiêu khích của ta. Nếu không phải có người trấn áp hắn thì không biết ta với hắn đã ẩu đả không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, hắn không thích trực tiếp ra tay, nghe nói là thích dùng mưu kế. May mắn là cha ta chống đỡ phía sau, bằng không cũng chẳng biết đã bị hắn ám toán mấy lần nữa.”
Vân Phi Vũ đột nhiên hâm mộ Nghiêm Thiên Mẫn, nhớ tới kiếp trước mình bị phụ thân vứt bỏ, cùng kiếp này bị coi như hàng hóa mà bán đi, y liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Nhìn gương mặt thống khổ của thiếu niên trước mắt, Nghiêm Thiên Mẫn nhịn không được, thầm mong thay y gánh chịu tất cả.
“Không có gì, chỉ là hâm mộ Nghiêm đại ca có người phụ thân tốt như vậy.” Vân Phi Vũ cố gắng cười nói vui vẻ
Không rõ đã có việc gì xảy ra với thiếu niên trước mặt, nhưng nỗi bi ai trong mắt y khiến Nghiêm Thiên Mẫn không dám lên tiếng hỏi, đành phải vỗ vai trấn an y: “Đệ là đệ đệ của ta, phụ thân của ta cũng chính là phụ thân của đệ. An tâm, lão đầu nhà ta mà thấy nam oa (bé trai) dễ thương xinh đẹp như đệ thì chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích.”
Vân Phi Vũ cười cười nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/182266/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.