Trở lại phòng Vân Phi Vũ tại Nam Uyển, y vẫn chưa giải thích cho Bích Nha mà ngồi trước bàn, nhàn nhã nhấp một chung trà thiết Quan Âm, mỉm cười nhìn tiểu nha đầu đối diện đang nghi hoặc nhìn mình.
Trà ngon, có điều, y chỉ mượn cớ thưởng trà để lấy thời gian suy nghĩ. Hắn thực sự không nghĩ ra lý do nào để giải thích việc “một vị thiên kim tiểu thư lại biết làm cơm”, còn là giải thích với một nha hoàn hầu cận mình tới bảy, tám năm nay. Tuy trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười, nhưng vầng trán rịn mồ lại tố cáo nội tâm đen tối của y.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau cả nửa canh giờ. Đến lúc không kiên trì nổi nữa, Vân Phi Vũ than lên một tiếng, buông chung trà trong tay, lắc lắc cổ tay nhức mỏi, đầu đau vô cùng.
“Không phải muội muốn biết vì sao ta có thể nấu ăn ư? Có cần phải trừng mắt nhìn ta như vậy không?”
“Tiểu thư đã biết như vậy thì đừng hỏi.” Bích Nha không cam chịu yếu thế, đáp lại một câu.
Dường như phải bó tay với sự kiên nhẫn của Bích Nha, Vân Phi Vũ đành phải bắt đầu bịa chuyện, chỉ mong có thể đánh lừa nàng.
“Muội không biết tiểu thư nhà muội là thiên tài sao? Đây gọi là không dạy cũng biết, hiểu chưa.”
“Không hiểu!”
Một câu ngắn ngủi khiến Vân Phi Vũ nhất thời á khẩu không trả lời được, nghẹn ứ cả ngày trời mới nói được vài từ: “Được rồi, nói thật cho muội biết, là do nương dạy ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/182258/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.