Lời nói khắc nghiệt mà sắc bén vừa thốt lên giống như một đạo kinh lôi (sét) giáng xuống đầu Vân Phi Vũ, khiến y kinh động, tâm trạng hỗn loạn, rồi lại hiểu chính mình có bao nhiêu vô tri cùng ngu xuẩn.
Từ lúc hôn sự được định đoạt, y luôn chìm trong hối hận, chưa bao giờ suy nghĩ xem sau khi đào hôn sẽ phát sinh việc gì, mà những lời nói của Bích Nha tựa như đâm sâu vào lòng y nhưng lại vô cùng có lý. “Nếu ta trở thành phế vật vô dụng, nói vậy… người nọ sẽ rất nhanh chóng thủ tiêu ta, miễn cho việc tiếp tục lãng phí tiền tài của hắn. Về phương diện khác, chỉ cần ta còn ở trong Lan Uyển, lần này tránh thoát, còn lần sau thì sao… Người tới lần này thoạt nhìn có vẻ là một vị chính nhân quân tử, nếu gặp phải loại người chỉ biết tới danh lợi thì vận mệnh của tasẽ ra sao?”
Tuy rằng rất khao khát thế giời bên ngoài nhưng trong lòng Vân Phi Vũ tự hiểu được: Mặc kệ hiện đại hay cổ đại… nơi nào cũng là thế giới của kẻ mạnh.
Vân Phi Vũ cảm thấy bản thân thực vô dụng và nhỏ bé, nội tâm mệt mỏi khiến cơ thể y trở nên vô lực, ngã thẳng xuống, chờ tới khi mông truyền tới cảm giác đau đớn mới phát hiện mình đang ngồi trên mặt đất, mà ghế thì lăn lăn bên cạnh.
“Tiểu thư, tiểu thư… người làm sao vậy? Nô tỳ đáng chết. Tiểu thư là chủ tử của nô tỳ mà nô tỳ lại nói nhiều lời đại nghịch bất đạo như vậy… Tiểu thư, người phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/182249/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.