Chương trước
Chương sau
Tích Vô Nhai lập tức đứng dậy, khom lưng bái một cái, gương mặt lộ vẻ tươi cười: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân. Bất quá… không biết nhạc phụ muốn đem vị tiểu thư nào gả cho Vô Nhai làm thê tử?”
“Việc này… lục nhi, thất nhi, bát nhi cùng cửu nhi của lão phu đều đã tới tuổi xuất giá. Vậy Vô Nhai hãy gặp qua các nàng một lần rồi mới quyết định, thế nào?”
“Lão già khốn kiếp, thực coi ta là người mua hàng, mang nữ nhi của mình ra làm thương phẩm để người ta chọn lựa. Ngươi đã như thế, vậy ta cũng không khách khí.”
Tích Vô Nhai lập tức gật đầu, không chút do dự: “Như vậy cũng tốt.”
Lúc này, Vân Khoảnh Dương đột nhiên lên tiếng: “Phụ thân, người đã quên rồi sao? Ngũ muội của Lan Uyển cũng đã tới tuổi xuất giá.”
“……………”
Vân Kính Thiên thoáng nhìn hắn, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Không phải phụ thân quên, mà mẫu thân nàng mới qua đời. Hiện tại cùng nàng bàn chuyện hôn sự quả thực có chút không thích hợp.”
“Phụ thân, ngũ muội không thích nói chuyện nên tính cách có chút kỳ lạ. Nếu để nàng một mình trong Lan Uyển nhỏ bé đó thì nàng sẽ không thể vượt qua bi thương được. Hài nhi nghĩ lần này cũng là một cơ hội. Trước tiên không kể tới việc Tích huynh có thể chọn trúng ngũ muội hay không, chúng ta để nàng tiếp xúc với mọi người cũng là việc nên làm.”
“……………..”
Vân Kính Thiên ngưng mi nghĩ ngợi, nói: “Dương nhi, ngươi nói cũng phải. Vậy cho người gọi các nàng cùng tới đây đi.”
“Được, hài nhi đi phân phó hạ nhân.”
Ra khỏi phòng khách, Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng thở ra. Hắn không hiểu vì sao lão cáo già này không đề cập tới Vân Phi Vũ, nhưng nhất định không phải hắn lo lắng cho nha đầu kia mới làm như vậy.
“Nhất định là có dụng ý khác. Ta cũng nên nhân cơ hội này mà hoàn toàn loại bỏ hình bóng của nàng ra khỏi tâm trí, mắt không thấy tâm sẽ không động. Tuy rằng vẫn lấy lí do nàng là muội muội để áp chế cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nhưng hiệu quả sẽ không thể kéo dài, gương mặt giận dữ xinh đẹp kia luôn xuất hiện trước mắt. Xem ra dòng máu của Vân Gia thực sự rất đáng sợ, có thể nảy sinh tình cảm không bình thường với người có cùng huyết thống.”
Tự giễu cong lên khóe miệng, Vân Khoảnh Dương lập tức gọi tới năm hạ nhân rồi phân phó mỗi người đi tới tứ uyển Hạ, Thu, Lan, Trúc mời năm vị tiểu thư. Nhìn đám hạ nhân đi xa, hắn xoay người trở lại trong phòng.
Vân Phi Vũ đang ở trong đình viện tập cước bộ, đột nhiên nhận được lệnh của phụ thân phải tới khách phòng gặp khách. Vừa nghi hoặc, vừa khó hiểu, Vân Phi Vũ theo sau gã tiểu tư, trên đường đi lại gặp mấy tỷ muội khác, việc này càng làm y thêm bất an.
Sải bước tiến qua bậc cửa, Vân Phi Vũ thấy trong phòng là phụ tử Vân Kính Thiên cùng Vân Khoảnh Dương, còn có một nam nhân xa lạ. Y nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là coi mắt, nói coi mắt còn là dễ nghe, biết đâu chính mình cũng là “cừu con” để người ta tuyển chọn nha.”
Vân Phi Vũ cười lạnh, không nói một lời, đi theo chúng tỷ muội bái kiến nam nhân được gọi là phụ thân kia, cũng không thèm liếc mắt tới Vân Khoảnh Dương, mất công nhìn thấy gương mặt đáng ghét đó lại thêm tức tối.
Vân Khoảnh Dương vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nhìn về phía các muội muội của mình, kỳ thực hắn đang âm thầm theo dõi phản ứng của Vân Phi Vũ, bởi vì “Những người khác cũng là con rối mặc cho lão gia hỏa kia giật dây giống ta, duy chỉ có nàng sẽ không như vậy.”
Hao tổn tâm trí đem nàng thêm vào danh sách, chính là muốn đưa nàng ra khỏi cuộc sống, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp kia căn bản luôn khinh thường, không để mắt tới mình, nhất thời, tự tôn nam nhân bị tổn thương, hỏa nộ cuồng phát.
“Dương Nhi, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao? Nếu trong người không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi trước.” Vân Kính Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, lại dùng khóe mắt khẽ liếc qua Vân Phi Vũ, sắc mặt âm trầm.
Vân Khoảnh Dương cả kinh, sau lưng tuôn ra một trận mồ hôi lạnh: “Sao ta lại thất thố như vậy, lại còn là trước mặt lão cáo già này. Không thể như vậy nữa!” Bình ổn lại tâm tư, hắn lập tức đáp lời: “Hài nhi không sao, chỉ là nhìn *** thần của ngũ muội tốt như vậy nên có chút xúc động.”
Vừa nghe nhắc tới mẫu thân, không biết người nọ là vô tình hay cố ý chạm tới nỗi đau của mình, nhưng ngại trước mặt có nhiều người như vậy, Vân Phi Vũ kiềm chế hỏa nộ trong lòng, hít thở sâu, coi như không thấy hắn.
“ Nga…” Vân Kính Thiên nhìn Vân Phi Vũ thật kỹ, phát giác sắc mặt nàng hồng nhuận, trên người căn bản không tìm ra chút bi thương, nhất thời hiểu được cảm giác của Vân Khoảnh Dương. Sau đó hắn hững hờ quay đi, dường như người hắn vừa nhìn là ai đó xa lạ, cùng hắn không có chút quan hệ.
Vân Khoảnh Dương thấy Vân Phi Vũ phẫn nộ xiết chặt hai tay lại vẫn không để mắt tới mình dù chỉ thoáng qua, trong lòng không khỏi có chút hối hận, đồng thời cũng có một tia mất mác, nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng bị lý trí chôn vùi.
“Dương Nhi, ngươi giới thiệu các muội muội của ngươi cho Vô Nhai đi.”
“Tuân mệnh.”
Năm người xếp thành một hàng theo thứ tự lớn nhỏ. Vân Phi Vũ năm nay mười lăm tuổi, cũng là người lớn tuổi nhất. Chỉ vì phụ thân các nàng luôn nhanh chóng đem các nàng đổi lầy tiền tài địa vị nên mới tạo nên việc tiểu thư chưa xuất giá lớn tuổi nhất của Vân Vụ sơn trang cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Không biết Vân Khoảnh Dương suy nghĩ ra sao lại cố ý xoay vòng người nhỏ tuổi nhất cạnh Vô Nhai, sau đó lần lượt giới thiệu.
Ít nhất mười ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười lăm. Tuy rằng nữ tử mười ba, mười bốn tuổi đã xuất giá thực không ít, nhưng phần lớn là hài tử trong gia đình nghèo khó, vì sinh nhai mà bất đắc dĩ đem nữ nhi gả sớm. Người phú quý thường kinh rẻ việc này.
Tích Vô Nhai ồ lên, hắn vốn nghĩ binh tới tướng chặn, nước tới đắp bờ, nhưng trước mặt lại là mấy tiểu cô nương còn chưa trưởng thành, nội tâm nhất thời cảm thấy tội lỗi, càng cảm thấy kẻ làm phụ thân như Vân Kính Thiên đến heo chó cũng không bằng. Heo chó còn có thể tận tâm nuôi con cái lớn lên, còn hắn cũng chỉ cung cấp các nàng nơi ăn chốn ở, không cho các nàng một chút quan tâm đáng có của người làm phụ thân. Nam nhân này thân làm phụ thân, nhưng có lẽ trong mắt hắn, nữ nhi hắn sinh ra cũng chỉ là vật dùng để lợi dụng, là thương phẩm trao đổi qua lại mà thôi.
“Mười ba tuổi quá nhỏ, ta cũng đã hai mươi sáu. Tuy rằng cưới nàng về cũng chỉ có danh nghĩa nhưng vẫn phải sắp xếp sao cho thỏa đáng. Ai nha…. Lớn nhất cũng kém ta tới mười một tuổi, nhưng mà người này….” Tích Vô Nhai nhìn về phía Vân Phi Vũ.
Vóc dáng so với nữ tử bình thường có chút cao, gầy. Tuy rằng chỉ có mười lăm nhưng trên người nàng lại toát ra vẻ lạnh lùng không hợp tuổi, không giống các vị tiểu thư còn lại, luôn cung kính dịu dàng. Lúc hành lễ với hắn, rõ ràng gương mặt nàng có mang theo địch ý cùng xem thường, thoạt nhìn quả không giống hài tử của Vân Kính Thiên, thực khiến Tích Vô Nhai hứng thú.
“Nữ tử này… thú vị.”
Trong lòng đã ra quyết định, Tích Vô Nhai đi đến bên cạnh Vân Phi Vũ, khẽ cúi người với Vân Kính Thiên: “Khẩn cầu nhạc phụ đem vị tiểu thư này gả cho Vô Nhai.”
“Ha ha ha” Vân Kính Thiên cười lớn vài tiếng, mỉm cười nhìn về phía hai người.
“Ánh mắt của Vô Nhai rất tốt. Đứa con này của ta ngày thường có chút cứng đầu, nhưng trí tuệ hơn người. Hy vọng sau này ngươi có thể đối xử tốt với nàng.”
“Vâng. Tiểu tế xin nghe lời dạy bảo của nhạc phụ. Tiểu tế chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngũ tiểu thư.” Nói xong, trong lòng cảm thấy thực thú vị, khẽ liếc nhìn Vân Phi Vũ.
Vân Phi Vũ bỗng nhiên trở nên ngây ngốc khi nghe nam nhân kia muốn chọn mình làm nương tử. Bộ dạng ngây dại của y cứ duy trì như vậy, tựa như không thể chấp nhận sự thật.
Tuy biết rằng đây là cơ hội tốt để rời khỏi sơn trang, nhưng tự tôn nam nhân khiến thâm tâm y có chút không muốn chấp nhận, cho nên y mới giở trò trước mặt Vân Kính Thiên, bày ra bộ mặt khó chịu cho nam nhân kia xem, lại không nghĩ tới… “Ánh mắt của tên kia có phải có vấn đề rồi không. Trên mặt ta đã thể hiện rõ ràng địch ý và chán ghét, bộ không thấy sao? HỪ!”
Không biết những tỷ muội khác rời đi từ khi nào, tới lúc Vân Phi Vũ thoát khỏi bộ dạng ngây ngốc thì trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
“Vũ Nhi, phụ thân lo lắng mẫu thân con mới qua đời cho nên muốn hỏi lại một chút: Con có hài lòng với sự an bài của phụ thân không?”
Đột nhiên nghe nam nhân luôn cao cao tại thượng kia hỏi, Vân Phi Vũ chợt giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ: “Không phải đã quyết định rồi sao, còn hỏi ta hài lòng hay không hài hài lòng. Đơn giản là cố làm ra vẻ cho người khác thấy. Dối trá! Nhưng nếu đã bị hỏi, vậy thì nên suy nghĩ kĩ một chút.”
Vân Phi Vũ cúi đầu trầm tư.
Vân Khoảnh Dương nhịn không được, đưa mắt liếc về phía hai người. Một người là muội muội, một người lại sắp trở thành muội phu của mình (em rể). Khi hắn phát giác ánh mắt Tích Vô Nhai nhìn Vân Phi Vũ mang theo sự hứng thú cùng tiếu ý sâu sắc, sợi dây cung căng trong lòng khẽ “rắc” một tiếng, đứt đôi.
Chuyện này rõ ràng do chính tay Vân Khoảnh Dương sắp xếp, nhưng vì sao khi nàng bị chọn trúng, trong lòng hắn lại không có một chút vui sướng, ngược lại còn vô cùng kích động. Nghe được lão cáo già này hỏi ý kiến của nàng… thế nhưng chính hắn lại mong muốn nghe được lời nàng cự tuyệt.
Vân Khoảnh Dương nắm chặt hai tay, nội tâm cực kì khẩn trương.
Thời gian một nén hương trôi qua, không ai quấy rầy Vân Phi Vũ trầm tư. Trong phòng có ba người nam nhân, ba loại biểu tình, ba suy nghĩ, tất cả chỉ vì chờ một câu nói của nàng.
Ngẩng đầu, Vân Phi Vũ nhìn nam nhân đối diện mình, không chút do dự nói: “Con không có gì bất mãn, hết thảy đều do phụ thân an bài.”
=================================================================================
Miêu: *thở dài* Khoảnh Dương à Khoảnh Dương, mọi việc là do ngươi sắp xếp, có hối hận cũng không được gì. Nhưng cũng nhờ ngươi mà Vũ nhi mới gặp được Vô Nhai, cũng coi như mở đầu tốt đẹp cho tương lai của các ngươi a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.