“Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi.” Là giọng nói của Bích Nha.
Vân Phi Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Tiểu thư ngủ ước chừng đã ba ngày ba đêm. Chắc người cũng đói bụng đi, ta đi lấy chút cơm tới.” Bích Nha xoay người định đi ra ngoài.
“Không cần, hiện tại ta không đói.”
Vân Phi Vũ đưa tay muốn giữ lấy nàng lại phát hiện cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả cánh tay cũng không nâng lên nổi. Ngẫm lại cũng đúng, đã ba ngày chưa ăn, chỉ uống chút nước, tất nhiên không còn sức lực.
Bích Nha dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
“Ngươi tới đây, ta hỏi ngươi một chút việc.”
Bích Nha nghe lời trở lại bên giường, ngồi xuống, cẩn thận lắng nghe.
“Nương của ta… đã hạ huyệt có phải hay không?” Vân Phi Vũ cúi đầu, che dấu lệ quang.
“……”
Không biết qua bao lâu, Bích Nha mới trầm giọng “ân” một tiếng. Sau đó lại vội vàng mở miệng: “Tiểu thư, người còn có nô tỳ, nô tỳ vẫn hầu hạ bên người, cho nên…cho nên người đừng quá thương tâm có được không, thân thể của người chịu không nổi…”
Dấu đi nước mắt, Vân Phi Vũ mỉm cười nói: “Ngươi an tâm! Ta không sao, bởi vì nương không có đi đâu, nàng vẫn ở bên cạnh ta.”
Cố gắng đem hai tay đặt trước ngực, Vân Phi Vũ nhắm mắt lại, nụ cười tựa như trân châu mộng ảo: “Nương luôn luôn ở tại nơi này, ta cảm nhận được hơi ấm của nàng, cho nên… ta không sao cả.”
Vân Phi Vũ mở mắt nhìn Bích Nha si ngốc đứng tại chỗ, liền phân phó:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/182242/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.