Hôm sau tỉnh lại, nhìn đống hỗn độn trên giường cùng sắc mặt tái nhợt của nam nhân, Vân Phi Vũ hoảng sợ, chậm rãi nhớ lại những chuyện đêm qua, y vuốt ve những vết xanh tím trên thân thể nam nhân, đau lòng vạn phần.
“Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.” Tích Vô Nhai nắm tay y đặt lên má, tiếu ý trên môi ôn nhu như nước.
“Uhm.”
Vân Phi Vũ ứng một từ, vội vàng đứng dậy gọi người bưng nước ấm tới, bắt đầu cần thận giúp nam nhân làm sạch, đang muốn xốc chăn bông che khuất hạ thân kia, bàn tay lại bị níu xuống.
“Vũ Nhi, đệ đi dùng bữa đi, việc còn lại cứ để ta.” Tích Vô Nhai tươi cười, vẻ mặt không được tự nhiên dần đỏ bừng lên.
Vân Phi Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn, mỉm cười: “Đều là lão phu lão thê cả rồi, còn ngại gì chứ.” Nói xong, y cường ngạnh đẩy tay hắn ra, lật chăn bông.
Tích Vô Nhai biết ngăn không nổi, chỉ quay mặt đi… nhắm mắt lại.
Nhìn huyệt khẩu sưng đỏ dính đầy chất lỏng đặc sánh vừa trắng lại vừa đỏ, đôi chân thon dài cường tráng, vùng đùi phủ đầy dấu vết ***, Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu cẩn thận làm sạch, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại những cảnh tượng đêm qua, thế nhưng… vì dược vật tác động, y chỉ nhớ rõ lúc ấy bản thân mình điên cuồng đòi hỏi, về phần cảm giác ra sao thì thực sự không nhớ rõ. Y nản lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật vất vả lắm mới ăn được một lần lại chẳng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520994/quyen-7-chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.