Chương trước
Chương sau
Mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, vừa tỉnh lại đã thấy trời sáng choang, nhớ tới quyết định đêm qua, thủy chung vẫn là do dự: “Có nên đi hay không? Hoặc là suy nghĩ thêm vài ngày nữa? Quyết định này liên can tới hạnh phúc cả đời của ta đấy.”
“Thánh” thốt ra cái tên của người mình yêu nhất, y lại bắt đầu lưỡng lự: “Liệu ta có thực sự chịu đựng được không? Chính là… nhịn không được cũng phải nhịn.” Vân Phi Vũ cắn môi, nâng người ngồi dậy.
“Hào quang của người nọ quá mức chói mắt, liệu hắn có thể yêu ta được bao lâu? Nếu một ngày nào đó hắn lại vứt bỏ ta, liệu ta còn dũng khí tiếp tục sống trên đời này? Còn Dương lại rất cần ta, ở bên hắn, bản thân ta cũng cảm thấy an tâm. Cứ vậy đi, cho dù người mà ta chọn chẳng phải người mà ta yêu nhất, nhưng nhất định ta sẽ hạnh phúc, mà Tích đại ca… chỉ có thể xin lỗi hắn. Hắn tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ được hạnh phúc!”
“Ích kỷ cũng được, yếu đuối cũng tốt, ta vẫn muốn bảo vệ chính mình. Tích đại ca, xin lỗi huynh. Thánh, ta có lỗi với huynh. Dương, xin lỗi huynh, xin lỗi!”
Hít sâu một hơi, nhanh chóng mặc lại y phục, vừa mở cửa đã thấy Lưu Tiễn.
“Thất thiếu gia, sớm an.”
Vân Phi Vũ gật đầu: “Đi giúp ta chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa, thuận tiện nói Lâm thúc chuẩn bị ngựa và lương khô cho ta.”
“Dạ, tiểu nhân đi ngay.”
Ngồi trong mộc dũng, tâm trạng lo lắng hỗn loạn dần bình ổn, không ngừng tự trấn an bản thân ‘mọi chuyện đều ổn, sẽ tốt thôi’, nhưng cảm giác đau đớn trước ngực vẫn không thể nào bỏ mặc. Vân Phi Vũ trầm mình vào làn nước đến khi không thở nổi mới ngoi đầu lên, lau nước trên mặt, vỗ mạnh hai má, đứng lên, động tác không hề có chút do dự nào.
Tùy tiện ăn vài món, Vân Phi Vũ bắt đầu thu thập hành trang, tiếng gõ cửa vang lên.
“Thất thiếu gia.”
“Uhm, chuyện gì vậy?”
“Có một vị cô nương muốn gặp ngài.”
Vân Phi Vũ nhíu mày “Cô nương? Dường như ở đây ta có quen biết nữ tử nào đâu. Ai vậy nhỉ?”
Suy nghĩ đôi chút, y ra lệnh cho người ngoài cửa: “Đưa người tới khu bao sương trên lầu hai chiêu đãi, chờ một lúc nữa ta sẽ tới.”
Đợi nửa ngày vẫn không thấy người ngoài cửa đáp lời, y bắt đầu bực bội: “Lưu Tiễn?”
“A, vâng, vâng.”
“Có chuyện lạ.” Vân Phi Vũ cất bước đi tới cửa, mở cửa phòng, vừa muốn chất vấn, nhưng thấy nữ tử xinh xắn đứng ở cửa, y kinh ngạc há hốc miệng: “Lê… Lê Hoa tỷ?!”
Nữ tử không nói, chỉ mỉm cười nhìn y.
Vân Phi Vũ nhận ra bản thân vừa thất thố, vội vàng nghiêng người: “Lê Hoa tỷ, mau vào đi.” Quay lại nhìn về phía Lưu Tiễn: “ngươi đi ngâm một hồ trà nóng, mang chút điểm tâm tới đây.”
“Vâng, thất thiếu gia.”
Tuyết Lê Hoa bước vào phòng, thấy y phục trên giường cùng tay nải đang mở, vẻ mặt kinh ngạc: “Đệ muốn đi xa?”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó hỏi: “Lê Hoa tỷ, tỷ đến từ bao giờ vậy? Lần này ra ngoài làm gì?”
“Phụ thân giao toàn bộ sinh ý cho ta quản lý, đi coi xét một vòng xong xuôi, ta lập tức nghĩ tới việc đến thăm đệ. Sao nào, không chào đón ta?” Tuyết Lê Hoa ngồi bên bàn, cười tủm tỉm nhìn y.
“Nói gì chứ, ta vui còn không kịp nữa là.”
Đợi trà cùng điểm tâm được đưa tới, Vân Phi Vũ rót một chung trà nóng đặt trước mặt nàng: “Tỷ định khi nào thì rời đi?”
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Lê Hoa lập tức ảm đạm: “Đệ không muốn nhìn thấy ta?”
Vân Phi Vũ vội vàng xua tay: “Lê Hoa tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn biết tỷ sẽ ở lại đây bao lâu. Nếu tỷ ở lại một thời gian ngắn, ta sẽ hoãn việc lại, cùng tỷ dạo chơi trong Diên Kinh vài ngày. Nếu có thể ở lâu hơn một chút, vậy tỷ cùng ta trở về Vân Vụ sơn trang, lộ trình có thể chậm rãi một chút, sau đó du ngoạn chung quanh.”
Biết bản thân đa tâm, Tuyết Lê Hoa than nhẹ một tiếng, lập tức cười sang sảng: “Đệ có chuyện thì không cần phải để ý tới ta, nhưng tại sao đệ lại trở về sơn trang? Còn nữa, sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy tên kia đâu? Chẳng phải hắn vẫn luôn đeo dính lấy đệ sao?”
Trên mặt Vân Phi Vũ xuất hiện một tia cô tịch, chớp mắt đã tươi cười che dấu: “Mẫu thân hắn sinh bệnh nên đã trở về sơn trang rồi.”
“Nga” Tuyết Lê Hoa đăm chiêu, gật đầu, ngược lại còn hỏi: “Mẫu thân của hắn cũng là đại nương của đệ, vì sao hắn không đưa đệ đi theo? Quan hệ của hai người tốt như vậy mà.”
“Sự tình có chút cấp bách, cho nên… ha hả…” Vân Phi Vũ cười miễn cưỡng, lập tức chuyển đề tài: “Lê Hoa tỷ, tỷ vẫn chưa nói sẽ ở lại trong bao lâu. Nếu chuyện sinh ý đã lo xong rồi thì chiều này chúng ta cùng nhau xuất phát đi.”
“Uhm, không được đâu, đệ có chuyện gấp thì cứ đi đi, không cần quan tâm tới ta.” Tuyết Lê Hoa cười với y, sau đó đứng lên, bắt đầu đi lại trong phòng, trong lòng không ngừng suy đoán: “Giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt Tiểu Vũ thoạt nhìn thật tiều tụy, chẳng lẽ bị khi dễ? Cái tên hỗn đản kia, nếu hắn dám đối xử không tốt với Tiểu Vũ, ta sẽ… ta có thể làm gì chứ?”
Nàng cong khóe môi cười tự giễu: “Tuyết Lê Hoa à Tuyết Lê Hoa, ngươi còn chưa hết hy vọng sao? Sự thật đã bày ra trước mắt, Tiểu Vũ không thích nữ nhân đâu, ngươi chết tâm đi, đúng vậy, phải chết tâm.”
Đi đến bên giường, nhìn đống y phục hỗn độn kia, nàng bất giác bắt đầu sửa sang lại. “Tiểu Vũ, đây đều là những thứ đệ muốn mang đi sao? Ta sắp xếp hết vào tay nải rồi, đừng có làm loạn lên đấy.”
“A? Đa tạ tỷ.” Vân Phi Vũ đáp lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y quyết định vẫn chờ thêm vài ngày nữa mới xuất phát, dù sao cũng khó có dịp nàng tới đây một chuyến, vậy mà còn cố tình đến thăm mình, nếu cứ bỏ mặc nàng như vậy mà đi tìm Vân Khoảnh Dương thì về tình về lí đều không hay lắm. Tóm lại, đã đợi được hơn một tháng, vậy chậm thêm vài ngày cũng không đáng kể. Quyết định xong, y ngẩng đầu nhìn nữ tử. “Lê Hoa tỷ, ta nghĩ ta có thể…”
Thấy nữ tử cầm tờ giấy trên tay đọc chăm chú, Vân Phi Vũ nhìn quen mắt, đột nhiên nhớ ra đó chính là lá thư Vân Khoảnh Dương lưu lại cho mình, y còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Tuyết Lê Hoa nói: “Tiểu Vũ, thì ra những lời đồn ta nghe được trên đường đều là sự thật. Đệ thật sự cùng bọn họ…”
Nữ tử không nói tiếp nhưng thần sắc phức tạp trên gương mặt nàng cũng khiến Vân Phi Vũ buồn khổ, y gật đầu: “Đều là sự thật, ha hả…. lão bản của Phi Vũ Hiên cùng ba nam nhân dây dưa không rõ, nội chiến hỗn loạn đều do hắn dựng lên, hắn là loạn thế yêu nghiệt, là tai họa, phải chăng bên ngoài đều truyền như vậy?”
Thấy gương mặt ảm đạm của Vân Phi Vũ, Tuyết Lê Hoa đau lòng, nhịn không được, nàng nhẹ giọng trấn an: “Không cần để ý người khác nói thế nào. Những người đó đều vì ghen tị với đệ cho nên bịa đặt sinh sự, đệ đừng để trong lòng.”
Vân Phi Vũ lắc đầu, hơi cong khóe môi, nụ cười trên môi thoạt nhìn thật yếu ớt: “Lê Hoa tỷ, tất cả đều là sự thật. Tuy rằng ta muốn đem việc này giấu diếm cả đời, nhưng không ngờ từ sau sự kiến đó, những người chú ý tới ta đều đoán được cục diện hai năm trước đều do ta mà ra. Mặc dù không có cắn cứ, nhưng sự thật chính là như vậy, ta chẳng việc gì phải nói dối.”
Tuyết Lê Hoa khiếp sợ, tuy rằng nàng không hiểu rõ chuyện trong chốn giang hồ, nhưng theo Đỗ Lãnh vào nam ra bắc vài năm, nàng cũng đã trải qua tràng diện hỗn loạn năm đó.
Lúc đó, nàng nhớ rõ trên giang hồ tung tin ba người kia vì tranh giành một vị nữ tử tuyệt sắc mới quyết đấu, sau lại nghe rằng bọn họ vì một vị thiếu niên nên mới dẫn phát nội loạn, thật không ngờ người ấy lại ở ngay trước mắt. Kỳ thực nàng cũng đã đoán được, chẳng qua đã bị tình cảm khiến cho mê muội, ha ha nếu đem so với bọn họ, cảm tình của nàng…. Aiz…
Sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn, Tuyết Lê Hoa quơ quơ bức thư trên tay, sau đó đi tới bên bàn, ngồi xuống: “Vậy hiện tại đệ định làm như thế nào? Ta nghĩ những lời lẽ ước định trên bức thư này chính là muốn đệ chọn một người, đúng không?”
Vân Phi Vũ gật đầu, cười nói: “Ba người bọn họ đối xử với ta đều rất tốt, tổn thương ai cũng khiến ta đau lòng, nhưng là… cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến thương tổn càng thêm sâu, cho nên ta… chuẩn bị tới Vân Vụ sơn trang.”
“Vậy ý đệ là… đệ chọn Vân Khoảnh Dương?”
Vân Phi Vũ gật đầu, thần sắc ảm đạm: “Dương cần ta, ở bên hắn ta cũng rất vui vẻ.”
Tuyết Lê Hoa nhíu mày, nhìn vẻ mặt cô tịch kia, nàng bất giác đề cao giọng: “Đệ thực sự vui vẻ? Nếu vui vẻ thì tại sao còn lộ ra vẻ mặt khổ sở như vậy?”
Vân Phi Vũ hé môi, cúi đầu, qua một hồi lâu sau mới nói: “Lê Hoa tỷ, nói thật, ta thực sự không thể buông tay cả ba người bọn họ. Tưởng tượng tới cảnh không còn gặp lại hai người kia, trong lòng ta rất đau khổ. Tỷ nói xem, có phải ta rất tham lam hay không? Có phải ta rất hoa tâm?”
Tuyết Lê Hoa ngưng mi: “Hoa hay không hoa, tham hay không tham thì ta không rõ ràng lắm, nhưng không buông bỏ được người mà mình có tình cảm là việc bất kể người nào cũng có, mà tâm địa của đệ lại quá mềm yếu, nhớ nhung lo lắng cho bọn họ cũng là chuyện thường tình. Nếu đệ đã không bỏ xuống được, vậy tại sao lại không thể chọn cả ba, đệ vui vẻ, bọn họ cũng được thỏa mãn tâm nguyện. Đó chẳng phải chuyện nhất cử lưỡng tiện hay sao?”
“A?” Vân Phi Vũ sửng sốt, sau đó cười khổ: “Lê Hoa tỷ, bọn họ đâu phải nữ nhân, cả ba người bọn họ đều có vị trí cao trong chốn giang hồ, sao có thể chọn tất cả được. Hơn nữa, tình cảm là thứ không thể chia sẻ, tuy rằng như vậy sẽ khiến ta vui vẻ nhưng hoàn toàn không công bằng đối với bọn họ.”
Tuyết Lê Hoa cười nhạo: “Vậy ý của đệ là: nếu là nữ tử thì có thể trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp, còn nam nhân thì không được?”
Nghe nàng nén giận nói câu này, Vân Phi Vũ giật mình, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, Lê Hoa tỷ, ta… ta không có ý tứ đó. Xin lỗi tỷ, ta ăn nói vụng về, ta không nói nữa, xin lỗi…”
“Được rồi được rồi, ta không có ý trách đệ.” Tuyết Lê Hoa phất tay, cười tự giễu: “Đừng để ý, ta chỉ càu nhàu chút thôi. Kỳ thực ta vẫn hiểu thế đạo này chính là như vậy, mọi người đã quen với việc đó. Nói thật, ta thấy đám người quyền thế thú thê nạp thiếp vốn chẳng phân biệt nam hay nữ, chỉ cần thấy người ta xinh đẹp liền hận không thể đưa về nhà. Một khi đã như vậy, vì lẽ gì mà đệ không thể có được cả ba người, hay đệ sợ bọn họ không đồng ý nên không dám mở miệng?”
Vân Phi Vũ im lặng không nói, mặc dù đang ở thế giới mà nam nhân coi chuyện tam thê tứ thiếp là lẽ thường, nhưng còn y, y chưa bao giờ nghĩ tới việc tam thê tứ thiếp, huống chi đối mặt với ba người kia, mỗi người đều là kẻ cường giả một phương, y có được một người đã là quá tốt, nào dám giữ cả ba ở bên cạnh. Có lẽ trong tiềm thức y cũng đã từng có ý niệm này, nhưng lý trí lại hiểu rất rõ đó chỉ là hy vọng xa vời.
Lắc đầu, y thở dài: “Lê Hoa tỷ, bọn họ có nguyện ý hay không cũng chẳng liên can tới chuyện này. Ta chỉ thấy làm như vậy rất không công bằng đối với bọn họ. Có lẽ việc tam thê tứ thiếp ở thế giới này là thường tình, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc đó, cho dù trong lòng đều có tình cảm với bọn họ, nhưng hành động như vậy càng khiến bọn họ thêm tổn thương. Cảm tình là chuyện không thể chia ra, tuy rằng bản thân ta hiện tại không đủ tư cách để nói những lời này. Ha hả”
“Đệ… aiz… Vậy đệ định cứ làm khó bản thân mình như vậy?” Tuyết Lê Hoa nhìn xa xăm, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Vân Phi Vũ mỉm cười: “Nhất định phải trải qua, đau dài chẳng bằng đau ngắn, sau này bọn họ cũng sẽ chậm rãi quên ta, tìm được hạnh phúc của mình. Ta cũng sẽ cố gắng quên hết những việc trong quá khứ, chuyên tâm ở bên cạnh Dương.”
“Thật sự có thể quên lãng sao?” Tuyết Lê Hoa nhìn nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt y, không biết nên khen hay mắng y ngốc nghếch, có điều, vấn đề giữa bọn họ không phải là việc mà một kẻ ngoài cuộc như nàng có khả năng can thiệp. Đành vậy.
Cầm một miếng điểm tâm, nhấm nháp từng miếng nhỏ, đến khi ăn xong, nàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn nam tử đối diện, thản nhiên mở miệng: “Đệ chuẩn bị chiều này sẽ xuất phát sao?”
“Hả?” Vân Phi Vũ lấy lại *** thần, cười: “Hiếm khi tỷ tới đây một chuyến, ta sẽ ở lại Diên Kinh vài ngày đưa tỷ đi thưởng ngoạn. Lần trước chưa có dịp, lần này nhất định phải bồi thường cho tỷ thực thỏa đáng.”
“Chẳng phải đệ đang rất gấp hả?”
“Không sao.” Vân Phi Vũ không mấy để ý, cười khẽ: “Đã đợi hơn một tháng rồi, thêm vài ngày cũng không vấn đề.”
Tuyết Lê Hoa nhìn y, sau đó gật đầu: “Được rồi.” lại đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, Tiểu Vũ, đệ có thể…”
“Hửm?” Vân Phi Vũ nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của nàng, có chút khó hiểu.
“Có thể kể cho ta nghe chuyện giữa đệ và ba người bọn họ được không? Ta rất tò mò.”
Thấy vẻ mặt đầy khát vọng của nàng, Vân Phi Vũ mỉm cười: “Tỷ muốn nghe thì ta kể cho tỷ nghe, chẳng qua việc này rất dài, có lẽ phải kể rất lâu. Tỷ vẫn muốn nghe sao?”
“Đúng.”
“Vậy thì được thôi.” Y nhấp một ngụm trà, ánh mắt dần mơ hồ theo từng dòng ký ức, trên mặt một mảnh mê ly.
Không cản được nữ tử kỳ kèo, hai người chong đèn nói chuyện thâu đêm, cho tới giờ dần, trời đã quá khuya, lúc này Vân Phi Vũ mới kể xong tình hình đại khái trong những năm qua, đương nhiên y cũng che dấu một số chuyện không thể nói ra.
“Tiểu Vũ, những chuyện đệ trải qua trong mấy năm nay có thể dùng bốn chứ để hình dung.”
“Cái gì?” Vân Phi Vũ nhấp một ngụm trà nâng cao *** thần, nhướn mi nhìn nữ tử đang vô cùng hăng hái trước mặt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng nàng đã trải qua một ngày đầy mệt mỏi như vậy, tại sao đến lúc này vẫn còn nhiều *** lực thế chứ?
“Kinh – Tâm – Động – Phách!”
Vân Phi Vũ lại nhấp một ngụm trà, tươi cười không nói, đột nhiên đứng lên: “Lê Hoa tỷ, đã khuya rồi, tỷ cũng nên nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đưa tỷ thăm thú kinh thành.”
Thấy sắc mặt y vương chút mỏi mệt, Tuyết Lê Hoa vội vàng đứng lên: “Uhm, vậy cũng được, đệ cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Đưa nàng đến cửa, Vân Phi Vũ vừa mở cửa phòng lại thấy Lưu Tiễn vẫn đứng đó, y không khỏi sửng sốt: “Lưu Tiễn, sao bây giờ ngươi vẫn còn đứng ở đây, tại sao lại không đi nghỉ ngơi?”
Lưu Tiễn cung kính nói: “Tiểu nhân thấy thiếu gia vẫn chưa ngủ, sợ ngài còn chuyện cần nên vẫn đứng đây chờ ngài sai bảo.”
“Aiz… ngươi” Vân Phi Vũ đau đầu nhìn hắn, tiếp đến lại nhìn nữ tử bên cạnh: “Đúng rồi, Lê Hoa tỷ, chắc lúc tỷ tới thì Lâm thúc đã an bài nơi ở cho tỷ rồi chứ?”
“Uhm, đã an bài xong xuôi, vẫn là căn phòng lần trước ta đã ở, cái gì mà ‘chữ thiên, phòng số một’ thì phải.”
Vân Phi Vũ quay sang Lưu Tiễn: “Đúng lúc lắm, ngươi đưa Lê Hoa tỷ tới phòng chữ thiên số một, sau đó đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, mời tiểu thư đi theo tiểu nhân.”
Thấy hai người rời đi, Vân Phi Vũ xoay người vào phòng, đóng cửa cẩn thận, trở lại bên cạnh bàn ngồi một lát, tuy rằng *** thần mệt mỏi nhưng tròng lòng lại vô cùng vui vẻ. Nhiều năm như vậy, y chưa từng đem chuyện của mình kể cùng người khác, kể cả ba người kia cũng vậy, dù sao đối mặt với một người lại kể về người khác như vậy thật sự không thể thốt lên lời được, còn Tuyết Lê Hoa là nữ tử đã từng thích y, tính cách hào sảng khiến cho y vô cùng yêu thích, chậm rãi kể cho nàng nghe gút mắt với ba người bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng. Có lẽ đây chính là thứ mà người ta thường gọi là hồng nhan tri kỷ. Nằm trên giường, hít một hơi thật sâu, chẳng bao lâu liền tiến vào giấc mộng.
Tuyết Lê Hoa không ngủ được, nàng chưa bao giờ tưởng tượng được mấy năm qua y đã trải qua nhiều lần sinh tử đến thế. “Cũng may y còn sống, bằng không chắc chắn Đỗ di sẽ phi thường thương tâm, hơn nữa, nếu y thực sự chết đi, khẳng định ba người kia sẽ càng thêm điên cuồng, chỉ sợ thời thế này sẽ càng thêm hỗn loạn. May mắn, rất may là y còn sống sót.
Thế nhưng, liệu bọn họ có thể tuân thủ ước định như trên lá thư kia? Tranh đoạt nhiều năm như vậy, thật sự có thể buông tay? Nếu tất cả đều không bỏ xuống được, vậy tại sao lại không thể ở chung một chỗ? Nếu yêu y, vì cớ gì lại ép buộc y lựa chọn thống khổ như vậy? Chỉ vì thể diện cùng tự tôn nam nhân? Nực cười!” Nàng không khỏi cười lạnh một tiếng: “Để cho ta nhìn xem là thể diện của các ngươi quan trọng hay người mình yêu quan trọng. Hừ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.