Gần một tháng trôi qua, Vân Phi Vũ tận lực khiến bản thân ngập đầu trong công việc, không suy nghĩ tới những chuyện khác, nhưng lời đồn đãi tựa như mọc thêm cánh bay ra khắp Dạ Diệp quốc, những kẻ hiếu kỳ từ khắp nơi bắt đầu đổ về Diên Kinh, muốn nhìn thấy dung mạo của y.
Tuy rằng đã là mùa đông nhưng những tửu lâu, trà quán, khách *** phụ cận Phi Vũ Hiên đều đón chào sinh ý chưa bao giờ tốt như lúc này. Ở Phi Vũ Hiên, từ khi mở cửa cho tới lúc đóng cửa vẫn luôn chật ních những người là người. Khúc Thiện bị bạc khiến cho hoa mắt, tiểu nhị than khổ không thôi, Vân Phi Vũ lại không dám xuất hiện ở tiền đường, mỗi ngày đều bước qua cánh cửa hậu tiến vào phòng nghỉ, sau này lại giao hết tất cả mọi chuyện cho Khúc Thiện, căn dặn là khi nào có chuyện mới tới khách *** tìm mình.
Cũng may Vân Tường khách *** được Lâm Khôi quản lí nghiêm ngặt, mỗi ngày mở cửa đều từ chối đón khách. Hắn biết thất thiếu gia là người mà thiếu chủ thương yêu nhất, cái mà Vân gia nhiều nhất lại chính là bạc, bởi vậy hắn mới làm vậy để giữ cho Vân Phi Vũ hưởng chút an tĩnh.
“Thất thiếu gia, tới giờ dùng bữa.”
Cánh cửa bị đẩy ra, thấy Lưu Tiễn bưng khay bước vào, Vân Phi Vũ vội vàng thu dọn giấy trên bàn, đứng dậy vươn vai vài lần, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã tới trưa rồi sao? Nhanh vậy?”
“Vâng.” Lưu Tiễn đặt đồ ăn lên bàn, xoay người định rời đi.
“Lưu Tiễn, chờ chút.” Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520978/quyen-6-chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.