Lại khôi phục cuộc sống bình dị ấm áp trước kia, mỗi ngày nam nhân đều không rời y một tấc, trừ bỏ ngẫu nhiên phải ra ngoài xử lý công vụ.
Trung tuần tháng mười.
Sáng sớm hôm nay, Vân Khoảnh Dương nói muốn tới thành trấn lân cận làm việc, nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng mới có thể trở về.
Vân Phi Vũ nghe xong liền mỉm cười: “Huynh cứ lo chuyện của mình đi, hiện tại ta đã học được cách quản lí tửu lâu, lại có Khúc trưởng quầy giúp đỡ, huynh đừng lo lắng.”
“Ân” Vân Khoảnh Dương kéo y tới trước ngực, trong lòng lại thở dài: “Đồ ngốc, đệ nghĩ ta lo lắng tới việc đệ trông coi tửu lâu hay sao, ta là không nỡ rời xa đệ, thật muốn giờ giờ phút phút được ở bên đệ, Vũ Nhi của ta.”
Hai người lẳng lặng ôm nhau, Vân Phi Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “Huynh an tâm đi, ta chẳng đi đâu cả, chỉ ở đây chờ huynh trở về.”
Vân Khoảnh Dương sửng sốt, lập tức ôm người trong ngực càng thêm chặt, miệng thì thầm: “Xin lỗi, không phải ta nghi ngờ tâm ý của đệ, nhưng là… Vũ Nhi, ta quá yêu đệ, yêu đến nỗi sợ rằng khi quay lại sẽ không nhìn thấy đệ, xin lỗi, thực xin lỗi…”
Vân Phi Vũ che miệng hắn, vờ giận: “Ngu ngốc, lúc nào cũng nghĩ linh *** như vậy. Huynh nhớ kỹ cho ta, huynh là của Vân Phi Vũ ta, là… thê tử ta chưa rước qua cửa, ra ngoài không được phép trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe chưa!”
Nghe xong lời này, vẻ mặt u ám của Vân Khoảnh Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520969/quyen-6-chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.