Chương trước
Chương sau
Vân Phi Vũ ngủ không yên, cứ lăn qua lộn lại mấy vòng. Ban ngày nghe được tin tức của Vân Khoảnh Dương, trái tim lúc nào cũng bị treo lơ lửng trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, mà khi nghe Lí Lam Phong truyền đạt lại câu “Ta chờ đệ”, tâm y như bị bóp nghẹn, chỉ muốn nhanh chóng chạy về bên cạnh hắn.
Nghĩ tới việc hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ dùng một câu ‘ta chờ đệ’ thể hiện tâm ý, trong đó bao hàm biết bao chua sót cùng bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng, yên lặng chờ đợi, mà y lại… phản bội lòng tin của hắn hết lần này tới lần khác. Ngoài mặt thì làm như bản thân không tình nguyện, kỳ thực chẳng phải trong thâm tâm y luôn nhân cơ hội thỏa mãn tư dục của mình? Cười khổ một tiếng, y quay đầu nhìn nam nhân ngủ say bên cạnh.
Uống một chén canh an thần, Tư Vũ Thánh ngủ dị thường an ổn. Cũng vì y cố gắng kiên trì ngăn cản nên hắn mới không tiếp tục bị trói bằng thiết liên. Vân Phi Vũ vươn tay tìm chiếc bình ngọc nhỏ dưới gối, đó là mê dược đặc chế của Lí lão, nghe nói ngửi một chút có thể khiến thần trí mê man ba, bốn ngày, nhưng đối với người bách độc bất xâm như nam nhân chỉ có thể khống chế hắn vài canh giờ hoặc ít hơn, chẳng qua, nếu dùng để chạy trốn khi nam nhân phát cuồng thì chừng này đã quá đủ.
“Thánh, Thánh, ta nên làm gì với huynh đây?” Miệng khẽ lẩm nhẩm, y vuốt mặt nam nhân.
Cảm xúc mềm mại trơn mượt từ lòng bàn tay truyền tới khiến y ve vuốt mãi không muốn rời đi, nhưng lời thề trong thâm tâm lại khiến y không cách nào lại phản bội. Bi thương, bất đắc dĩ, lưu luyến, cho dù khổ sở như vậy, nhưng y biết bản thân mình đã mất đi quyền được yêu người này. Đích tới của y đã được dựng sẵn, lựa chọn của y chỉ có một, sau khi nam nhân khôi phục trí nhớ, y sẽ trở lại bên cạnh Dương.
Hơi chuyển thân tiến lên trước, nụ hôn ấm áp đặt lên gương mặt trắng nõn cùng đôi môi ửng đỏ của nam nhân, nhẹ nhàng cắn liếm, cẩn thận nhấm nháp, muốn nhớ kỹ hương vị của hắn, vĩnh viễn cất dấu trong tim.
Aizz…. Thở dài thật dài, y tựa đầu lên chân mày nam nhân, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở vững vàng kia phả lên mặt, mấp máy môi: “Thực xin lỗi!”. Dứt lời, y lập tức kiên quyết xoay người, không tiếp tục nhìn hắn. Bắt đầu từ mai, tất cả những điều y làm đều là vì chức trách.
Đến lúc hơi thở y bình ổn, nam nhân phía sau đột nhiên mở mắt, thần sắc thay đổi, ánh mắt nhìn y mang theo một tia phẫn nộ, một chút buồn rầu cùng yêu thương say đắm.
Ngoài phòng truyền tới động tĩnh cực kỳ nhỏ bé, Tư Vũ Thánh híp mắt, chẳng biết hắn đang suy nghĩ điều gì lại điểm huyệt người phía trước, kéo y vào lòng, vén sợi tóc vương trên gương mặt kiều diễm đó, lẳng lặng ngắm nhìn, thì thầm: “Ta sẽ không ép buộc đệ, nhưng sẽ không buông đệ ra, vĩnh viễn không buông tay!”
Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, sau đó đứng dậy xuống giường, tùy ý với lấy trường bào bên giường khoác lên thân, nhẹ nhàng lướt ra khỏi phòng, không để lại chút tiếng động.
“Giáo chủ!” Thấy hắn xuất hiện, Bạch Cừu nhịn không được liền hô lên.
Khi thấy ám vệ bên người nam nhân đột nhiên xuất hiện, hắn kinh ngạc nói không nên lời, tuy rằng trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo lời căn dặn đến đây lúc nửa đêm, mà hiện tại nhìn nam nhân bình thản xuất hiện trước mặt mình, trong lòng lập tức hiểu ra: Giáo chủ đã khôi phục trí nhớ.
Tư Vũ Thánh huy tay ngăn hắn hành lễ, sau đó mở miệng: “Đã gọi ngươi tới đây, chắc hắn ngươi đã hiểu được dụng ý của ta.”
Thoáng suy tư, Bạch Cừu lập tức cung kính nói: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
“Tốt lắm.” Tư Vũ Thánh xoay người đối diện hắn, đôi mắt sáng ngời: “Vậy những điều ta muốn hỏi chắc hẳn ngươi cũng đã rõ ràng, nói đi!”
Bạch Cừu thầm thở dài, không muốn lộ ra. Nam nhân vẫn làm như mất trí nhớ, hắn đương nhiên hiểu được mục đích kia là gì. Tuy rằng hắn không đồng ý nam nhân hành động như vậy, nhưng nếu đã là mệnh lệnh của giáo chủ, hắn chỉ có thể thi hành.
“Vâng.”
Chậm rãi cất tiếng, cẩn thận kể lại, sau khi nghe xong, Tư Vũ Thánh nắm chặt hai tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, trầm cười.
“Quả nhiên, quả nhiên như những gì ta đoán, y đến là thực hiện nghĩa vụ, đối với y mà nói, ta chỉ là trách nhiệm để y thực hiện trao đổi? Ha hả… ha hả…”
“Giáo chủ” Thấy hắn như vậy. Bạch Cừu không khỏi lo lắng. Chắc hẳn nam nhân thanh tỉnh từ sau cơn đau đầu lần đó, nếu hiện tại lại chịu đả kích, chỉ sợ…
Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, tiếng cười dừng lại, Tư Vũ Thánh khôi phục thái độ bình thường, trên mặt không chút cảm xúc: “Ta không sao.”
Mồ hôi lạnh men theo viền má chảy xuống cổ, Bạch Cừu quỳ mạnh lên mặt đất: “Thuộc hạ biết tội, không nên vọng tưởng suy đoán ý nghĩ của người, thỉnh giáo chủ trách phạt.”
“Đứng lên đi, ta không trách ngươi.” Tư Vũ Thánh thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó xoay người nhìn bầu trời đêm: “Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Tuân mệnh.” Bạch Cừu đứng dậy cung kinh thi lễ, xoay người rời đi.
“Ha hả… đây chính là báo ứng sao?” Tư Vũ Thánh cười khổ, lòng bàn tay đau đớn, mùi vị huyết *** thản nhiên phiêu tán trong không khí. Hắn mở tay, đau đớn khuếch tán khắp thân thể không thể ngăn trở được đau đớn trong tâm can.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, tâm trí hỗn loạn dần bình phục, hắn xoay người trở vào phòng, đứng bên giường lẳng lặng nhìn người đang ngủ say, nói nhỏ: “Mặc kệ đệ đã quyết định ra sao, ta chỉ biết ta không thể thiếu đệ, cho nên đệ không thể rời đi, ta cũng không thả đệ đi. Vũ Nhi”
Kéo bào y trên người xuống, cúi đầu hàm trụ hai phiến hoa mềm mại, bàn tay tiến vào nội y người nọ, trong lòng hiện lên chút thỏa mãn. “Chuyện ngày mai để ngày mai nói, đêm nay, ta chỉ muốn ôm đệ.”
……………
“Đây là làm sao vậy? Làm thế nào mà càng ngủ càng mệt? Còn cảm giác thũng trướng ở mặt sau là do đâu?”
Vân Phi Vũ kinh ngạc, ngẩn người nhìn nóc nhà. Tuy rằng nghĩ là do nam nhân gây nên, nhưng y nhớ rất rõ ràng bản thân ngủ thẳng tới hừng đông, nếu hắn thực sự làm gì, tại sao y lại không có chút ấn tượng nào? “Chẳng lẽ ta dục cầu bất mãn nên tự mình làm? Ta thực sự bất mãn tới vậy?”. (Dục cầu bất mãn: Dục vọng không được thỏa mãn.)
Bất giác nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, lại thấy đôi mắt đen láy kia đầy vẻ tò mò nhìn mình.
“Tiểu Thánh, đệ tỉnh từ khi nào vậy? Sao không thấy đệ lên tiếng.”
Tư Vũ Thánh chớp mắt mấy cái: “Ta mới tỉnh thôi mà, nhưng thấy huynh đang suy nghĩ chuyện gì nên không dám quấy rầy.”
“Ngoan như vậy?” Vân Phi Vũ nhéo má hắn, đột nhiên nhận ra hành vi của mình lại quá giới hạn, không khỏi cười khổ. “Ý niệm muốn chạm vào hắn thật sự rất khó khống chế. Aiz…”
“Đứng lên đi!” khẽ cong môi cười với nam nhân, sau đó bật người ngồi dậy, y xoa xoa thắt lưng bủn rủn, nghi hoặc lại dâng lên: “Rốt cuộc là có việc gì vậy, vì sao ta chẳng có chút ấn tượng gì? Chẳng lẽ nửa đêm hắn…”
Tầm mắt lại chuyển lên thân nam nhân, khi thấy gương mặt tươi cười sáng lạnh kia, nghi hoặc trong lòng lập tức bị ném sang một bên. “Không được, nhìn thấy hắn lại muốn chạm tới.” Vân Phi Vũ nhanh chóng xoay người rời giường, thắt lưng thật sự đau nhức, y lại dùng sức nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, sau đó bắt đầu mặc y phục.
Ngay lúc y xoay người đi, đôi mắt trong suốt của Tư Vũ Thánh lập tức lóe lên ngọn lửa, thấy động tác y xoa xoa thắt lưng, không khỏi nhíu mày. “Làm quá rồi? Ta đã cố gắng khống chế làm hai lần, tắm rửa cho y xong lại giúp y xoa bóp toàn thân, vậy vẫn chưa ổn? Nhưng nhìn y như vậy ta thực sự không thể nhịn được mà… Aiz, thôi vậy, sau này tận lực khống chế.”
Chớp mắt lại qua mười ngày, mỗi sớm tỉnh lại Vân Phi Vũ đều cảm thấy phía say thũng trướng tê dại. Cảm giác đó luôn nhắc nhở y một điều, y đang cùng người này ngủ trên một chiếc giường. Tuy rằng y phục chỉnh tề, trên người không tìm ra một chút dấu vết, nhưng y có thể khẳng định: tuyệt đối đã làm, mà kẻ khả nghi thì chỉ có một, đó chính là kẻ trước nay cùng y chia sẻ chiếc giường này.
Kỳ thực y luôn đoán nam nhân đã sớm khôi phục trí nhớ, từ mười này trước y đã bắt đầu ngủ một mạch cho tới hừng đông, chưa bao giờ tỉnh dậy giữa chừng. Điều này cũng không đáng chú ý mấy, cái khiến y nghi ngờ chính là mỗi sáng thức dậy, phía sau luôn lưu lại dấu vết đã từng bị đụng chạm, về phần vì sao y vẫn chưa vạch trần… có lẽ một phần là vì sự tham dục trong lòng, còn lại là sợ hãi chia li, nhưng nếu mọi việc tiếp diễn như thế này chung quy vẫn là không ổn.
Vân Phi Vũ cười khổ, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh. “Lại qua một ngày nữa, rốt cuộc ta có thể thực sự rời xa hắn? Kỳ thực sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, có biết được thì đã sao. Nếu đã không thể cho hắn hy vọng, vậy thì cứ cắt đứt dây dưa… rời đi ngay hôm nay.”
Có lẽ hỏi cũng không ra được vấn đề, cần phải làm sao để xác định hắn chưa khôi phục, hoặc là đã khôi phục nhưng vẫn lừa gạt mình? Y nhíu mày suy nghĩ, nhìn ánh mắt tò mò của nam nhân, khóe miệng lập tức câu lên đường cong nhe nhè đến chính y cũng không phát hiện. “Ngủ ngon không?”
“Uhm” Tư Vũ Thánh gật đầu, có chút si mê xoa lên khóe môi y: “Tiểu Vũ cười lên thật đẹp.”
Trong lòng cả kinh. “Ta vừa cười?” Chớp mắt lại khôi phục vẻ thản nhiên thoải mái. Mỗi ngày y đều tươi cười như vậy cũng chẳng có gì quái lạ, tiếp tục giương môi, ôn nhu lên tiếng: “Rời giường thôi.”
Vươn người ngồi dậy, trong đầu lại tự hỏi rốt cuộc phải làm sao mới có thể biết hắn đã khôi phục trí nhớ hay chưa? Rốt cuộc phải làm như thế nao?
“Huynh đang suy nghĩ gì vậy?” Tư Vũ Thánh cũng ngồi dậy, sau đó nghiêng người kề sát lên cơ thể y, đôi mắt đen láy nhìn y một lượt.
“Ha hả không có gì.” Vân Phi Vũ lắc đầu, bất ngờ lại nhìn thấy khuông ngực trắng nõn lộ ra sau chiếc cổ áo nới rộng, đường vẫn nhẵn nhụi như tỏa ra ánh sáng của ngọc châu, còn có hai quả hồng anh lúc ẩn lúc hiện, xương quai xanh khiêu gợi, hầu kết rung động. Cảm nhận được hỏa nhiệt dưới bụng dâng lên, y gian nan nuốt một ngụm nước miếng, một tia sáng đột nhiên lướt qua trong đầu “Có lẽ… có thể thử xem sao.”
Là tư tâm cũng được, là ham muốn cũng tốt, đây chính là biện pháp nhanh nhất mà cũng đơn giản nhất, hơn nữa cũng là cơ hội cuối cùng chạm lên cơ thể hắn mà y tự mình tạo ra. Nếu là nam nhân trước đây, hắn nhất định sẽ cự tuyệt, khi đó, hết thảy đều chấm dứt.
Thở sâu, áp chế khát vọng cùng bất an trong lòng, y sợ hãi bị cự tuyệt rồi lại hy vọng bị cự tuyệt. Cho dù tâm trí mâu thuẫn thế nào thì đây vẫn là con đường y phải bước qua.
Hạ quyết tâm, ngẩng đầu đối diện nam nhân vẫn luôn nhìn mình, mỉm cười: “Tiểu Thánh, đệ thích ta sao?”
Không biết y suy nghĩ điều gì, thường này tỉnh dậy sẽ lập tức rời giường thay y phục, mà hôm nay lại ngồi rất lâu vẫn chưa nhúc nhích, cho nên hắn cũng ngồi cùng y, chẳng chịu đi đâu.
Đến khi nghe thấy câu hỏi đó, Tư Vũ Thánh thất thần, sau đó vui sướng trả lời: “Thích.”
Trong lòng có khúc mắc, đương nhiên Vân Phi Vũ không nhận ra khi nam nhân trả lời, ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt. Do dự một lúc lâu y mới nói tiếp: “Vậy… nếu ca ca làm chuyện xấu với đệ, đệ có tức giận hay không?”
“Chuyện xấu? Chuyện gì xấu?” Nhận ra ánh mắt y dấy lên ngọn lửa, tâm Tư Vũ Thánh run lên: “Không thể nào, y thực sự đang thử ta? Chắc là thử rồi.” Thầm đưa ra kết luận, tâm trạng kích động bình ổn hơn rất nhiều.
Tuy rằng không muốn giấu diếm chuyện mình đã khôi phục trí nhớ, nhưng nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó, bởi vì hắn không muốn dùng sức mạnh bức ép y lưu lại bên mình, chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm mới phải dùng tới hạ sách này, nhưng hiện tại nên ứng phó thế nào?
Suy nghĩ đảo vòng, hắn chớp mắt mấy cái, ánh mắt tràn ngập khó hiểu nhìn người phía trước: “Tiểu Vũ nói việc xấu là việc gì?” Làm như suy nghĩ đến cái gì đó, hắn lập tức sụ mặt, bĩu môi nói: “Huynh không làm đồ ăn ngon cho ta sao? Hay là… huynh không cần ta nữa?”
Người phía trước không nói gì, chỉ là chậm rãi tới gần.
Nhìn gương mặt yêu kiều ngày sát lại, Tư Vũ Thánh chỉ còn biết đâm lao thì phải theo lao, chỉ là hắn vẫn đang phiền não xem nên thành khẩn thừa nhận hay nên che dấu, nên cự tuyệt hay nên chấp nhận mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.