Chương trước
Chương sau
Nam nhân không hề đáp lại, chỉ dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn y, lệ khí trên người đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại tò mò cùng biểu tình thân mật, thỉnh thoảng lại lấy môi chạm nhẹ lên má y, dùng lưỡi liếm nước mắt trên mặt y.
Vân Phi Vũ thất thần, chẳng biết tình trạng hiện nay rốt cuộc là như thế nào.
“Thánh?” không cam lòng lại gọi một lần, tuy nhiên, đợi một lúc lâu vẫn không thấy đáp lại, mà nhìn hành động của nam nhân có điểm giống những con thú nhỏ đã thu hồi răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn.
Trong lòng khẽ động, Vân Phi Vũ thử thăm dò vươn tay chạm hắn, nhưng tay phải truyền tới đau đớn khiến y rút sâu một hơi, không dám tùy tiện nhúc nhích, đành phải vươn tay trái ra, trong lòng căng thẳng, ôm quyết tâm có bị cắn cũng không sao mà phủ lên mặt nam nhân.
Mới vươn được một nửa đã thấy nam nhân cúi người về phía tay y, cắn răng nhắm chặt hai mắt, nhưng chờ đợi một hồi, trừ bỏ cảm giác nhồn nhột trên tay cũng không còn gì khác.
Nhanh chóng mở mắt ra, thấy nam nhân khẽ cọ lên lòng bàn tay mình, y kinh ngạc vạn phần. Hiện tại, nhìn thế nào cũng thấy nam nhân giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, chẳng lẽ bởi vì hắn đã mất đi nhân tính, chỉ còn dựa vào bản năng? Vân Phi Vũ cười khổ, thoáng đau lòng rồi lại cảm thấy an tâm. “Ít nhất hiện tại hắn cũng không cự tuyệt ta tới gần và đụng chạm, chỉ cần từ từ tiếp cận, nhất định có thể hoàn toàn khôi phục.”
Thấy hắn hiện tại dịu ngoan vô cùng, Vân Phi Vũ vuốt má hắn, ôn nhu nói: “Ngoan ngoãn nằm xuống, ta giúp huynh cởi thiết liên.”
Tìm tới tìm lui mới phát hiện thiết liên bị khóa lại bởi một chiếc khóa quái dị, muốn kéo đứt, nhưng nhìn nam nhân liền hiểu thiết liên này không phải thứ dễ dàng phá hủy, đồng thời cũng sợ khiến hắn bị thương, y đành phải nghiêng người nằm bên cạnh nam nhân, vỗ về hai má hắn dỗ dành: “Ngày mai ta sẽ nói Hoàng đại ca cùng mọi người sau này không cần trói huynh lại nữa. Bây giờ chúng ta ngủ trước, được không?”
Qua một hồi lâu, gặp nam nhân vẫn trợn tròn hai mắt nhìn mình, Vân Phi Vũ chẳng biết làm sao cho phải, đành phải cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chẳng bao lâu liền thấy mỏi mệt, mí mắt cũng bắt đầu nhíu lại, sau một cái ngáp, rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt.
Ai ngờ sau khi y ngủ, nam nhân động đậy thân mình sán lại gần y, dính sát lên người y, cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ bị người khác đánh thức, mơ hồ nhìn ba người bên giường, hỏi một câu ngốc nghếch: “Hoàng đại ca, mới sáng sớm mà mọi người tìm ta làm gì vậy?”
“Tiểu Vũ, sao đệ lại ở đây? Còn nữa, tay đệ…” Biểu hiện trên mặt Hoàng Trang có chút phức tạp, lại có chút lo lắng.
“Ở chỗ này? Tay?”
Vân Phi Vũ nhìn trái nhìn phải, khi tỉnh táo hoàn toàn, y đảo mắt nhìn lên bàn tay của mình, lập tức bị trạng thái sưng vù như cái bánh mì kia khiến cho hoàng sợ, sau đó đạm cười: “Không sao, chút nữa tìm Lí lão bá cho ta chút kim sang dược là ổn thôi.”
Chớp mắt lại nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, thản nhiên mở miệng: “Đêm qua ta lẻn vào đây. Bởi vì mọi người không chịu nói chân tướng cho ta biết, ta chỉ có thể tự mình tới điều tra thôi. Tình hình đại khái ta đã biết rồi, chẳng qua vẫn còn vài thứ không rõ.”
Vân Phi Vũ thu hồi ánh mắt vẫn dừng trên thân thể nam nhân: “Vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Không thể dùng biện pháp khác sao? Các người nhìn cơ thể hắn xem.”
“Tiểu Vũ.” Hoàng Trang ngắt lời y, gương mặt lộ vẻ chua sót: “Hắn là giáo chủ của chúng ta, chúng ta nhìn hắn như vậy càng cảm thấy khó chịu. Nhưng chỉ có biện pháp này mới có thể ngăn cản hắn, còn những biện pháp khác lại khiến thân thể hắn chịu thương tổn còn lớn hơn, căn bản không thể khống chế nổi, cho nên, aiz…”
Mấy người đều không nói, Vân Phi Vũ thở dài, cười tự giễu, vẻ mặt áy náy nhìn ba người: “Xin lỗi. Nhìn hắn như vậy khiến ta khó chịu nên nói không suy nghĩ. Kỳ thực kẻ không có tư cách nói những lời này nhất chính là ta. Nếu không phải do ta, hắn vốn không biến thành cái dạng này… thực xin lỗi!”
Nhẹ nhàng vuốt lên má nam nhân bên cạnh, trong lòng Vân Phi Vũ tràn ngập hối hận, nếu như không phải ngày đó y bức hắn rời đi thì sự tình sau đó sao có thể phát sinh. Tuy rằng biết hết thảy đều do Đỗ Lãnh bày ra, nhưng chẳng phải người tạo cơ hội chính là y?
Thấy sắc mặt y ảm đạm đáng thương, Hoàng Trang biết y lại bắt đầu tự trách, hắn lập tức tiến lên vỗ vỗ vai y trấn an: “Được rồi, từ sau khi đệ tới, giáo chủ thay đổi ra sao là việc ai cũng nhận thấy, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ hồi phục. Chẳng phải đệ nói tối hôm qua hắn rất im lặng sao, đây chính là hiện tượng tốt, trước kia đều phải ầm ĩ cả đêm.”
“Phải không đó?” Vân Phi Vũ trìu mến nhìn nam nhân bên người, ánh mắt chỉ có gương mặt say ngủ đáng yêu không chút phòng bị kia, khiến cho người ta muốn thương hắn, sủng hắn từ tận đáy lòng.
“Tiểu Vũ, đệ tới chỗ Lí lão kiểm tra tay đi, chờ chúng ta giúp giáo chủ thu thập sạch sẽ thì đệ trở về là vừa.” Hoàng Trang nhìn tay y, sau đó lại bắt đầu vui đùa: “Nếu sau khi hắn tỉnh lại mà không thấy đệ, chỉ sợ sẽ nổi cáu đây.”
“Uhm.” Vân Phi Vũ nhanh chóng xuống giường, bỗng nhiên hỏi: “Ta đã hỏi Thánh lúc ban ngày, dường như hắn không nhớ bất luận việc gì vào buổi tối, đây là sao vậy?”
Suy nghĩ một lúc, Hoàng Trang mở miệng: “Bởi vì mỗi ngày trước khi giáo chủ đi ngủ, chúng ta đều cho hắn uống một chén canh an thần, sau đó mới sắp đặt mọi thứ. Sáng sớm, giờ mão vừa tới chúng ta sẽ đến đây, trước tiên điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó thu dọn sạch sẽ dấu vết tối qua. Vết thương trên người hắn đều là ngoại thương, không khó xử lý, ngâm người trong dược dục sau đó thoa dược cao sẽ mau chóng lành lại. Hơn nữa, ban ngày giáo chủ vẫn mang tâm tính tiểu hài tử, sẽ không tò mò cũng như để ý quá nhiều chuyện, vậy nên chúng ta mới có thể gạt hắn tới tận lúc này.”(Dược dục: là nước tắm được chế từ các loại dược liệu)
Nghe xong, Vân Phi Vũ càng thêm đau lòng, nhưng cũng hiểu đây là chuyện không thể khác được, miễn cưỡng cười: “Ta hiểu, vậy ta tới chỗ Lí lão bá trước, đợi lát nữa sẽ qua đây.”
“Được, mau đi đi.”
Vân Phi Vũ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Khi trở lại Lạc Vũ Hiên lần nữa đã gần tới giờ tỵ, lắc lắc cái đầu có chút choáng váng vì nghe thuyết giáo quá lâu. Ngày thường thấy Lí lão không thích nói chuyện, không nghĩ tới khi giáo huấn người khác lại nghiêm khắc quá chừng. Vân Phi Vũ cười khổ, bất quá, y hiểu lão đầu thực tình quan tâm tới mình, trong lòng vô cùng cảm động.
Vừa thấy bóng dáng y, Tư Vũ Thánh đang cáu kỉnh bỗng nhiên sáng mắt lên, nhưng chớp mắt lại mất hứng xụ mặt, xoay đi… không thèm để ý tới y.
“A, lại giận dỗi. Thật là đáng yêu!” Vân Phi Vũ đến gần hắn.
Ba người thấy y đã tới liền tự giác rời khỏi, khi Hoàng Trang đi ngang qua y, nhìn bàn tay bị băng bó kia, thân thiết hỏi: “Tay đệ thế nào?”
“Không hề chi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi, có điều là mấy ngày nay sẽ không làm cơm được thôi.” Vân Phi Vũ đành phải cười trừ.
“Tay không sao là được rồi.” Hoàng Trang an ủi, sau đó lại nói: “Tay đệ không tiện cử động, có cần ta phái vài người tới Lộng Mai Các giúp đệ không?”
“Không cần không cần.” Vân Phi Vũ vội vàng lắc đầu. Y còn chưa kịp nói hết lời đã thấy bên cạnh truyền tới thanh âm lo lắng của nam nhân.
“Tay huynh bị sao vậy?” Tư Vũ Thánh đứng lên, nghe thấy lời đối thoại khi nãy của hai người, hắn lập tức chú ý thấy tay phải người nọ bị băng bó. Tuy rằng buồn bực khi y tới muộn, nhưng vẫn không nhịn nổi lo lắng.
“Ha hả, không có gì, chỉ là không cẩn thận nên bị thương thôi.” Vân Phi Vũ cười điềm đạm.
“Thật sự không có việc gì chứ?” Tư Vũ Thánh không quá tin tưởng, đi lên phía trước, ngồi xụp xuống quan sát tay y, muốn chạm vào lại không dám thử.
Vân Phi Vũ kéo hắn lên, lại nâng cánh tay phải quơ qua quơ lại trước mặt hắn: “Thực sự ổn mà, Lí lão bá nói nghỉ ngơi vào ngày là khỏi.”
“Nga, vậy thì tốt. Y thuật của Lí bá bá là tốt nhất.” Biết Lí Sầm cũng nói như vậy, Tư Vũ Thánh an tâm hơn nhiều.
“Được rồi, đệ ngoan ngoãn đi ăn điểm tâm, ta cùng Hoàng đại ca ra ngoài nói chút chuyện.” Vân Phi Vũ đẩy nhẹ hắn.
Tư Vũ Thánh nhăn mặt, lại mất hứng: “Mọi người nói gì không thể cho ta nghe sao?”
Thấy hắn như vậy, Vân Phi Vũ có chút nhức đầu. “Được rồi, kỳ thực việc này có liên quan tới đệ.” quay lại nhìn Hoàng Trang: “Hoàng đại ca, ta muốn từ tối nay bắt đầu ở lại Lạc Vũ Hiên cùng Thánh.”
“Thật sao?” Vừa nghe lời này, Tư Vũ Thánh vô cùng hưng phấn.
Vân Phi Vũ gật đầu, ôn nhu tươi cười.
Hoàng Trang định mở miệng lại bị Vân Phi Vũ dùng ánh mắt ngăn lại.
Y nhìn nam nhân. “Thánh, đệ ăn cơm trước, ta cùng Hoàng đại ca ra ngoài bàn bạc.” Thấy nam nhân lại lộ vẻ bất mãn, y liền bổ sung một câu: “Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tối ta sẽ không ở cùng đệ nữa.”
Tư Vũ Thánh mím đôi môi nhỏ nhắn ngồi trở lại bàn, cầm thìa nhìn y một lúc lâu, sau đó mở miêng: “Khi nào huynh trở về?”
“Ngoãn ngoãn lại đáng yêu. Nếu lúc khôi phục trí nhớ mà hắn cũng thế này thì tốt biết bao.” Vân Phi Vũ buồn cười xua tan ý niệm này, nhìn hắn: “Sẽ không lâu lắm, nhanh thôi.”
“Uhm, vậy thì được, nhanh lên nga!”
“Được.” Vân Phi Vũ gật đầu.
Hai người lập tức ra khỏi phòng, tiếp tục bước đi cho đến khi không nhìn thấy cánh cửa chủ tẩm mới dừng lại.
Vừa mới đứng lại, Hoàng Trang lập tức đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “Tiểu Vũ, đệ làm như vậy rất nguy hiểm. Tình hình giáo chủ lúc tối đệ cũng thấy rồi đấy, tuy rằng bị thiết liên trói buộc nhưng cũng khó miễn phát sinh việc ngoài ý muốn. Nếu hắn làm đệ bị thương thì sao bây giờ? Tối đến, hắn không thể khống chế hành động của mình.” Sau đó thở dài.
“Hoàng đại ca lo lắng như vậy rất đúng, nhưng ta cảm thấy nếu muốn nhanh chóng gợi lại ký ức cho Thánh, vậy thì hành động vào buổi tối là lựa chọn tốt nhất. Huynh không nên tiếp tục ngăn cả. Hơn nữa, huynh không thấy tối qua ta vẫn ổn đó sao?”
Thầy người phía trước nhìn tay mình chằm chằm, y vội vàng giải thích: “Tay bị thương là chuyện ngoài ý muốn, ta cam đoan từ tối nay trở đi sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào, cho nên mọi người đừng ngăn ta ở bên cạnh hắn được không?”
Thấy y kiên quyết tới vậy, Hoàng Trang cũng không tiện nói thêm lời nào, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, nhưng đệ phải tuyệt đối chú ý an toàn, phát hiện có điều bất ổn phải rời đi ngay lập tức. Nhớ chưa?”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó nhìn hắn, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Hoàng Trang xoa xoa đầu y, cười nói: “Có gì cứ nói thẳng, nói với đại ca còn khách khí sao?”
“Uhm.” Vân Phi Vũ bất an trả lời một tiếng, lát sau mới mở miệng: “Hoàng đại ca, kỳ thực ta muốn mọi người dừng việc trói hắn vào buổi tối, được không? Hắn…”
“Không được!” Hoàng Trang không đợi y nói xong đã cự tuyệt thẳng thừng, thấy y vội vã như muốn nói tiếp, hắn lập tức đè vai y lại: “Tiểu Vũ, ta hiểu đệ khó chịu khi nhìn hắn như vậy, nhưng mong đệ nghĩ tới giáo chủ cùng chúng ta một chút. Đệ là hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu đệ có mệnh hệ gì… ta biết yêu cầu đệ như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu sau khi giáo chủ tỉnh lại biết bản thân khiến đệ bị thương, đệ nghĩ rằng hắn sẽ dễ chịu sao? Cho nên chúng ta không thể mạo hiểm như vậy. Xin lỗi đệ, ta không có biện pháp đáp ứng yêu cầu này.”
Mặc dù lý trí hiểu hắn nói có lý, nhưng tâm can lại thực sự rất lo lắng cho nam nhân. Sắc mặt Vân Phi Vũ ảm đạm, trầm mặc không nói.
Hai người đứng yên một lát, Hoàng Trang thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ còn mang chút mong chờ: “Vậy đi, tiếp tục quan sát vài ngày, nếu mấy đêm liên tục giáo chủ không còn phát cuồng, khi đó chúng ta mới bàn tiếp việc này, thế nào?”
Suy tư một lát, Vân Phi Vũ nhìn thẳng hắn: “Được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.