“Đây là cái gì?” Vân Phi Vũ cầm chiếc sa y trong suốt lên, ánh mắt khó tin nhìn người nọ.
“Y phục, nhìn không hiểu sao?” Hạ Tứ thản nhiên liếc y một cái: “Mặc xong lập tức ra đây.”
“Ngươi bắt ta mặc thứ này?” Vân Phi Vũ vung tay ném thứ y phục kia ra ngoài, từ sớm đã phải chịu bao tức giận, tới bây giờ cũng không thể nhịn được nữa.
Hạ Tứ cầm bộ y phục trên mặt đất lên, sau đó xoay người, bước từng bước tới trước mặt y, mặt không biến sắc, mở miệng: “Không mặc cái này thì ngươi muốn mặc cái gì. Hiện tại ngươi chỉ là nam kỹ, đừng quên thân phận của mình.”
Lời nói lạnh như băng bao trùm từ đầu tới chân, từ ngón tay thấu vào lòng bàn tay, tràn cả vào tâm trí khiên tâm can y co rút đau đớn từng cơn. Nam kĩ… nhớ tới lời Đỗ Lãnh nói ngày đó khiến cho thâm tâm y tự nghĩ mình là nam kỹ thì ra là thế này. Cướp đoạt tự do, giẫm lên tự tôn, bị người khác tùy ý xem xét đùa bỡn, hoàn toàn không có quyền lợi phản kháng. Đây chính là nam kĩ, mà bản thân y sẽ trở thành dạng người này.
Thở sâu, cầm lấy y phục trên tay người nọ, bình tĩnh nói: “Hạ ma ma dạy đúng lắm, ta sẽ mặc.”
Thấy người nọ khoanh tay không có ý định bước ra, Vân Phi Vũ thầm cười lạnh, xoay người bắt đầu thoát y, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này y mới chán nản ngồi xuống giường, vừa mới hạ quyết tâm lại bắt đầu dao động: “Con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520926/quyen-6-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.