Ngủ một giấc dài tựa như một thế kỷ, Vân Phi Vũ mang theo cả người đau nhức tỉnh lại.
“Trời đã tối rồi sao?” Thoáng giật mình nhìn nóc nhà bị ánh nến chiếu rọi tầng tầng quang ảnh, y xoay sang, thấy người nọ bưng bát, vẻ mặt ôn nhu tiêu sái bước đến.
“Đói bụng sao? Nào, ăn một chút cháo đi.”
“Hắn đến đây bao lâu rồi? Cháo này do chính tay hắn nấu?” Thấy thiếu niên sợ sệt, nam nhân tựa như đoán được y đang nghĩ điều gì, đạm cười mở miệng: “Ta dùng xong bữa tối mới tới đây, cháo này là do đầu bếp trong phủ nấu, ta sợ chính mình nấu thì đệ ăn không vô.”
Một tay nâng thiếu niên dậy ôm vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng thổi chén cháo vẫn còn đang nóng hổi, múc một thìa đặt bên miệng y: “Nào, há miệng.”
Vân Phi Vũ mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói chi, im lặng nuốt vào.
Nam nhân thấy y nhu thuận như vậy cũng vô cùng vui vẻ, khi thấy đáy bát cháo, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đệ còn muốn ăn thêm không?”
Nhịn xuống cảm xúc muốn trả lời, thiếu niên hờ hững ngồi trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm tấm chăn trên thân. Dường như thân thể đã được tẩy sạch từ trước đó, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, nơi kia cũng được thượng dược, từng đợt mát lạnh truyền đến: “Nam nhân này vẫn ôn nhu như trước, nhưng ta thật sự không có khả năng thừa nhận hắn.”
Tích Vô Nhai thấy y không nói lời nào, trong lòng than nhẹ một tiếng, đem bát đặt sang một bên, sau đó ôm sát y vào lòng: “Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520900/quyen-5-chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.