Vân Phi Vũ thùy hạ mi mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong mắt. Y vốn không muốn đem mối hận kia ghi tạc vào tâm, nhưng mỗi khi đối mặt với người trước mắt lại không thể ngăn chặn hận ý. Vậy nên, cho dù y có tiếp tục áp chế bản thân cũng không thể thản nhiến đối mặt với người này.
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay nhắc nhở bản thân không được phép xúc động, hít sâu một hơi, y nhìn về phía người nọ: “Chúng ta chẳng quen biết, với ta mà nói, Vân gia thiếu chủ chỉ là người lạ, đương nhiên không thể nói có tình cảm tốt hay không.”
“Phải không?” Vân Khoảnh Dương cười khẽ: “Không phải hiện tại chúng ta đã gặp gỡ rồi sao?”
Thiếu niên giương môi, cố gắng nở một nụ cười không thể giả tạo hơn: “Nói cũng đúng, bất quá, không biết Vân gia thiếu chủ tìm một tiểu nhân vật không danh không tiếng như như ta là có chuyện gì?”
“Ta… coi trọng ngươi.”
Vân Phi Vũ nhất thời cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía người nọ, thấy khóe miệng hắn câu lên nụ cười nghiền ngẫm, biết mình bị lừa, ngược lại y còn cảm thấy thoải mái.
“Phải không?” Thiếu niên cười nhạt: “Không biết Vân gia thiếu chủ coi trọng ta ở điểm nào?
“Con người ngươi.”
“Ồ?” thiếu niên suy nghĩ: “Phải chăng muốn ta góp sức vì Vân gia?”
“Không.”
Vân Khoảnh Dương đứng lên, đột nhiên bước từng bước tới trước mặt thiếu niên. Y nhanh chóng lùi về phía sau, đề phòng nhìn về phía hắn: “Vậy thì vì sao?”
Người nọ không trả lời mà lại nói lời khen: “Không tồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520898/quyen-5-chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.