Đảo mắt đã qua ba ngày, thân thể thiếu niên khôi phục không ít. Dường như sau khi trải qua cải tạo của dược vật, cơ năng thân thể y đã được nâng lên rất cao, ngay cả việc phục hồi vết thương cũng nhanh hơn trước rất nhiều lần.
Chiều hôm đó, thiếu niên ở trong hoa viên luyện võ, mới vừa luyện kiếm pháp cùng quyền pháp một lần, phía sau truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, không cần nhìn cũng biết người nọ đã tới đây.
“Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi.” Tích Vô Nhai lấy cây kiếm trong tay thiếu niên, đưa cho y một y trà lạnh.
“Mới luyện chưa được một canh giờ mà.” Mặc dù thiếu niên bất mãn trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết một chung trà, sau đó nhìn nam nhân: “Ngày mai, chính là ngày mai, ta sẽ dã từ tất cả mọi thứ nơi đây.”
Chần chờ một lát, y nhìn về phía nam nhân: “Ta muốn mai trở về…”
Nhưng mà, lời còn chưa dứt đã bị nam nhân đánh gãy: “Không được.”
Ngữ khí không lưu tình khiến thiếu niên tức giận: “Người này ngang ngược như vậy từ khi nào chứ?” Bất mãn mím môi thành một đường thẳng tắp, tức giận trừng mắt nhìn nam nhân.
Tích Vô Nhai cười khẽ, ôm y vào lòng, ôn nhu nói: “Đệ trở về đó ở cũng chỉ có một người, chẳng thà ở lại nơi này còn hơn. Hơn nữa, đệ đã đáp ứng với ta là sẽ không rời đi, đương nhiên chúng ta phải luôn ở bên cạnh nhau.”
Vân Phi Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh hiểu lầm ý của ta. Ta chỉ muốn trở về thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520896/quyen-5-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.