Một ngày nữa trôi qua, sau khi hai người dùng xong ngọ thiện, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên, Khung Tử Dạ mở miệng: “Ngươi nói hoàng thúc muốn dạy võ công cho ngươi?”
Thiếu niên gật đầu: “Phải!”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của thiếu niên, Khung Tử Dạ có chút ghen tị, nghĩ ngược lại: “Kẻ tạo nên tình cảnh này chính là ta, nếu không phát sinh sự kiện kia, có khi mỗi ngày hoàng thúc cũng sẽ dạy ta võ công.”
Vân Phi Vũ nhận thấy hắn cô đơn, vỗ vai hắn: “Sẽ ổn thôi, có Mạc ngự sử hỗ trợ, sau đó chờ quan hệ giữa ta cùng vương gia thân thiết hơn, khi rảnh rỗi ta sẽ nói với hắn chuyện của ngươi, từ từ hóa giải nút thắt trong lòng hắn. Vậy nên ngươi cần phải kiên nhẫn.”
“Uhm, ta hiểu được.” Khung Tử Dạ cười cười: “Xem ra hoàng thúc thực sự coi trọng ngươi. Lời nói trước kia của Mạc tiên sinh quả nhiên chính xác.”
Thiếu niên co rút khóe miệng, cười gượng hai tiếng, trong lòng lại mắng Mạc Bạch quá gian trá, giảo hoạt…
“Đúng rồi, võ công của ngươi là do ai dạy? Vương gia sao?”
Khung Tử Dạ lắc đầu: “Là do hoàng thúc mời người tới dạy. Khi đó hoàng thúc bận túi bụi chuyện thu lại quyền lực, hắn nói chờ hắn giải quyết xong mọi việc sẽ dạy ta. Chính là… ta lại…”
“Hết thảy đều do ta gieo gió gặt bão.” Khung Tử Dạ cười khổ, nói.
“Được rồi, chuyện quá khứ đều đã trôi qua, hiện tại phải coi trọng tương lai. Không riêng gì ngươi…. tất cả chúng ta đều phải như vậy.” Thiếu nhiên khẽ thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520889/quyen-5-chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.