Rượu quá tam tuần, mỗi người trên bàn tiệc đều bắt đầu nói nhiều hơn, Vân Phi Vũ vẫn cố gắng duy trì trạng thái thường ngày, nhưng người nọ luôn chăm chú thăm dò y như có như không khiến cho y căn bản không thể mặc kệ được. Cuối cùng, y đành phải dồn toàn bộ lực chú ý lên người tiểu tử kia, liên tục gắp thức ăn cho hắn.
“Ca ca, ta ăn không vô.” Tiểu tử kia tủi thân nhìn y, sau đó bĩu môi nói: “Ca ca còn chưa tự ăn miếng nào nha.”
“Xú tiểu tử này cố ý phá ta mà.” Vân Phi Vũ nheo mắt, xoa mạnh lên đầu hắn: “Tốt lắm, không ăn thì không ăn, cần gì phải giả vờ đáng thương như vậy chứ?”
Tiểu tử kia mím môi vài lượt, thiếu niên vừa thấy đã đau lòng không thôi, vừa âm thầm mắng bản thân, vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, ngoan, là ca ca không tốt. Vậy đệ ra kia tự chơi một lát, nhớ là không được chạy xa, biết không?”
“Ân.” Tiểu tử kia đứng dậy hôn chụt một cái lên má thiếu niên, kích động chạy ra khỏi bao sương.
“Tiểu Vũ, ngươi sắp vượt qua cảnh giới gà mẹ chăm con rồi đấy. Nếu sau này ngươi mà thành thân, có được hài tử của mình thì chắc phải cưng chiều hắn tới tận trời đấy nhỉ?” Trì Phượng Thanh trêu đùa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Duẫn Lạc, thấy người nọ có im lặng không chút tiếng động liền cảm thấy kỳ lạ, chẳng hiểu vì sao hắn lại không có phản ứng.
Đang lo không có chỗ phát tiết thì người này lại tự mò tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520882/quyen-5-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.