Chương trước
Chương sau
Vừa mới trở về tẩm cung, y phục còn chưa kịp thay đã thấy nội thị vào bẩm báo Mạc ngự sử muốn cầu kiến, Khung Tử Dạ không khỏi kinh ngạc, sau đó nghĩ một chút, khẳng định là vì việc của Hạ Vũ.
Hắn không biết mình làm sai cái gì, tuy rằng hành động như vậy khiến hắn giống như một vị đế vương hẹp hòi, nhưng một tên thảo dân không biết cảm ơn ân điển được ban, đã vậy còn cự tuyệt phong thưởng của mình, nếu không cho y nếm mùi đây khổ thì làm sao hắn có thể giải tỏa cơn tức trong lòng.
“Tuyên.”
Nhìn người nọ đi đến, Khung Tử Dạ ra lệnh cho đám cung nữ, thị vệ hai bên: “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”
“Tuân mệnh.”
“Thần, Mạc Bạch tham kiến hoàng thượng.”
Người nọ nhấc vạt áo định quỳ xuống, Khung Tử Dạ vội vàng nâng y dậy: “Mạc tiên sinh, chẳng phải đã nói khi không có người thì những tiểu tiết kia có thể miễn sao. Ngài là lão sư (thầy) của hoàng thúc, đương nhiên cũng là sư phụ của ta.”
Mạc Bạch đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu nói vậy, chắc hẳn hoàng thượng đã hiểu lý do vi thần tiến cung diện thánh?”
Chần chờ giây lát, hắn gật đầu, đi tới chiếc ghế phía sau, chỉ về ghế đối diện: “Mạc tiên sinh, có chuyện gì thì ngồi xuống nói sau.”
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Khung Tử Dạ bưng trà nhấp một ngụm mới lên tiếng: “Mạc tiên sinh cảm thấy ta làm như vậy là sai?”
Mạc Bạch nhìn hắn, sau đó nói: “Có sai, nhưng cũng đúng.”
“Có ý gì?” Khung Tử Dạ khó hiểu.
“Người lưu lại y là đúng. Nhưng. Người đã dùng sai phương pháp.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Khung Tử Dạ bắt đầu khó coi, mím môi không nói.
Thấy hắn trưng bộ dạng như vậy, Mạc Bạch nhanh chóng lên tiếng: “Thần mạo muội hỏi một câu, vì sao hoàng thượng nhất định muốn đưa y vào triều?”
Khung Tử Dạ nhíu mày, sau đó nói: “Y lập công lớn, hơn nữa lại rất có tài cán, là một nhân tài. Chẳng phải lúc này chúng ta đang thiếu nhân tài hay sao?”
“Ân, đúng là như vậy.” Mạc Bạch phụ họa: “Nhưng thưa hoàng thượng, người như y cũng chỉ được coi là nhân tài thông thường, võ công không không tồi, có sức mạnh, tuy nhiên đó không phải thứ quá nổi trội. Vì sao khăng khăng phải có được y? Nếu nói tới vấn đề công lao của y, vậy vật phẩm y đòi hôm nay cũng đủ để trả cho công lao ấy. Người không cảm thấy như vậy sao?”
“Nói đúng lắm, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Mạc Bạch chăm chú quan sát hắn, nói tiếp: “Là bởi vì y không nể mặt người, vậy nên người mới cố ý làm như vậy? Y càng muốn đi thì người càng muốn giữ y lại? Là như vậy sao?”
Bị vạch trần suy nghĩ, sắc mặt Khung Tử Sạ càng thêm khó coi, vừa định mở miệng lại bị Mạc Bạch Ngắt lời.
“Kỳ thực việc này nằm ngoài nhận thức của người.”
“Ngoài nhận thức? Có ý gì?” Vừa nghe lời này, hắn lập tức quên mất cảm giác khó chịu khi nãy.
“Các vương triều đời trước cũng đã từng xảy ra chuyện này, chẳng qua trong những năm người tại vị thì đây là lần đầu tiên mà thôi. Hạ Vũ cự tuyệt như vậy quả thực khiến người mất mặt, thân là đế vương, người có quyền nổi giận, nhưng người có thể lựa chọn tước bỏ phong thưởng của y chứ không cần giữ y lại, chẳng phải sao?”
Khung Tử Dạ thất thần: “Lời này quả thực rất hợp tình. Ta làm sao vậy?”
“Thứ cho thần cả gan nói thẳng.” Ánh mắt sáng ngời của Mạc Bạch dừng lại trên người hắn.
Khung Tử Dạ gật đầu, ý bảo y tiếp tục nói.
Được đồng ý, Mạc Bạch không tiếp tục do dự, trực tiếp mở miệng: “Nguyên nhân hoàng thượng muốn lưu giữ y lại cũng chẳng phải vì hành vi bất kính của y đối với người, mà là người hâm mộ y, ghen tị với y.”
Nghe vậy, Khung Tử Dạ không khỏi cười lạnh một tiếng: “Y chỉ là một tên thảo dân bình thường, còn ta, thân là hoàng đế của Dạ Diệp quốc, y có thứ gì đáng giá khiến ta phải hâm mộ, ghen tị?”
Thấy hắn nhất quyết phủ nhận, Mạc Bạch lắc đầu: “Việc này không can hệ tới thân phận hay địa vị, mà bởi vì hai người xấp xỉ tuổi nhau, cho nên người đã bất giác so sánh bản thân với y. Người có được tiền tài danh lợi mà y không cần, y có được thứ tự do tiêu sái mà người không đạt được. Cho nên người mới muốn trói buộc y lại. Hoàng thượng, người nghĩ ta nói như vậy có đúng hay không?”
“Là như vậy sao?” Khung Tử Dạ bị lời nói của Mạc Bạch tác động mạnh. “Ta đã nghĩ như vậy? Việc này cũng có thể lắm.”
Bản thân vẫn luôn khát vọng cuộc sống tự do tự tại, nhưng từ nhỏ đã bị chụp lên đầu danh hiệu hoàng đế, vận mệnh đã được an bài từ lâu, cho dù hiện tại muốn thoát khỏi cũng sợ rằng không thể. Trước tiên không bàn tới đám quan viên cùng dân chúng trong thiên hạ có đồng ý hay không, chỉ cần nhớ tới việc hoàng thúc đã cố gắng vì mình như thế nào, hắn biết… thật sự không thể từ bỏ.
Đạt được quyền lợi cao nhất nhưng cũng mất đi tự do của bản thân. Ai nhìn vào cũng thấy làm đế vương có thể hô phong hoán vũ, hào quang rực rỡ, ai có thể hiểu được cảm giác đau khổ chua xót phía sau? Cho nên, hắn thật sự ghen tị với thiếu niên kia.
Ghen tị y có thể dễ dàng đạt được lời tán thưởng của mọi người, ghen tị y có thể không chút do dự liền cự tuyệt những thứ mình không thích, đố kị y có thể không bận tâm tới mọi chuyện. Tất cả những thứ đó đều khiến hắn ghen tị.
Cố gắng quan tâm tới chính sự, quản lý quốc gia cũng không được tán thưởng nhiều bằng một lần y lập nên công trạng, luận về vất vả, y có thể vượt qua hắn sao? Luận mồ hôi, bản thân hắn cũng đổ ra không ít công sức. Hắn như vậy, y như vậy, dựa vào cái gì mà y có thể làm những điều mình muốn, còn hắn chỉ có thể bước trên con đường đã được định trước? Đúng vậy, là ghen tị, vô cùng ghen tị.
“Đã suy nghĩ kỹ càng?” Mạc Bạch nhẹ giọng mở miệng. Kỳ thực y cũng không muốn làm như vậy, nhưng áp lực trên người hài tử trước mặt quá lớn. Cũng vì từ nhỏ hài tử này đã chịu quá nhiều khổ sở khiến cho suy nghĩ trở nên cực đoan, bằng không sẽ chẳng phát sinh sự kiện kia, khiến cho thúc chất hai người trở mặt thành thù. Có lẽ tìm người kích thích hắn một chút sẽ khiến mọi việc thay đổi cũng nên. Hơn nữa, y cũng muốn giữ thiếu niên tên Hạ Vũ kia lại. Tuy rằng khuôn mặt, giọng nói và thân hình không tương đồng, nhưng cảm giác lại vô cùng giống với người nọ. Mặc dù nghe vương gia nói người nọ đã rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả thi thể cũng không tìm được, nhưng vì sao lại cho rằng người nọ đã chết? Biết đâu chừng…
“Suy nghĩ kỹ càng rồi.” Khung Tử Dạ thản nhiên lên tiếng: “Ta ghen tị với y, ghen tị với tự do nơi y mà ta không có, cho nên ta muốn giữ y lại, cho dùng phải dùng sức mạnh cũng muốn giữ y ở lại.”
“Aizz….. Cho nên ta mới nói người dùng sai phương pháp.” Mạc Bạch than nhẹ.
“Vì sao? Chẳng lẽ y dám kháng chỉ?” Khung Tử Dạ khó hiểu.
“Vì sao không dám?” Mạc Bạch tiếp lời: “Xin hỏi hoàng thượng, vì sao khi triều đình đánh giặc lại không trưng dụng võ lâm nhân sĩ? Kỳ thực, nếu đi giệt giặc thì bọn họ còn lợi hại hơn cả thường dân bá tánh.”
“Nhưng bọn họ rất khó khống chế, hơn nữa đa số bọn họ đều có tính cách cổ quái, nói biến sắc lập tức biến sắc, không nhu thuận như dân chúng bình thường, chỉ cần cấp ngân lượng thì họ sẽ thay ngươi bán mạng.”
“Đúng vậy, ngài cũng hiểu được đạo lý này, mà Hạ Vũ cũng thuộc dạng người như vậy. Y không có nơi ở cố định, không có thân nhân, đến cả tên gọi hay bộ dạng lúc này của y, người dám khẳng định tất cả đều là thật?”
“…Lẽ nào lại có chuyện đó?” Khung Tử Dạ ngập ngừng nhìn y.
Thấy hắn vẫn chưa tin tưởng, Mạc Bạch tiếp tục nói: “Được rồi. Cho dù đây có là diện mạo thật sự của y, nhưng nếu y cố ý bỏ trốn, tùy tiện đổi một gương mặt mới, đổi thân phận, hoặc chỉ cần lánh mặt đi nơi khác, vậy cho dù người có phát lệnh truy nã khắp nước cũng sợ rằng không thể tìm thấy y.”
“Chẳng phải Mạc tiên sinh nắm trong tay mạng lưới tình báo rất lớn hay sao, mặc kệ là người nào trong giang hồ hay người ở bất kể nơi đâu, chỉ cần ngài hạ lệnh sẽ không khó lần ra phải không?” Khung Tử Dạ cố chấp.
“Người đã trưởng thành, nhưng tính tình vẫn như tiểu hài tử.” Mạc Bạch Than nhẹ.
“Hoàng thượng, nếu đã có đường tắt thì cớ gì phải dùng tới phương pháp này? Hơn nữa, nếu bức y tới bước đường cùng, người không sợ y gia nhập Vân gia hoặc ma giáo hay sao? Hai thế lực đó vẫn đang tìm kiếm người tài khắp nơi.”
Thần trí Khung Tử Dạ nhất thời căng thẳng, tại sao hắn có thể quên được điều đó? Nếu bản thân tiếp tục khư khư cố chấp như vậy sẽ thật sự ép người nọ trở thành kẻ thù. Chẳng may hoàng thúc biết biết được việc này để, khẳng định sẽ càng thêm chán ghét mình, biết đâu sẽ không tiếp tục hỗ trợ, những người bên cạnh đều lần lượt rời đi.
“Khung cảnh yên ổn hiện tại đều do hoàng thúc mang tới, nhưng chính ta lại…” Sắc mặt Khung Tử Dạ bỗng nhiên ảm đạm, thấp giọng nói: “Mạc tiên sinh, có phải do ta luôn làm sai nên mới khiến hoàng thúc chán ghét ta?”
“…” Mạc Bạch nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới gượng cười: “Không sao. Được rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta cùng bàn bạc phương pháp lưu giữ Hạ Vũ lại.”
Khung Tử Dạ không nói tiếp, trầm mặc thật lâu mới rầu rĩ nói: “Kỳ thực không cần miễn cưỡng, y muốn đi thì cứ đi. Bước đi của mỗi người đều không giống nhau, con đường đế vương này là do ta tự mình tuyển chọn, vậy nên ta sẽ tiếp tục bước tới, là do ta quá nhỏ nhen rồi, cũng nên để cho y được tự do. Mạc tiên sinh, nếu y đã không muốn giúp sức cho ta, có lưu lại cũng vô dụng.”
Mạc Bạch thất thần, tuy kết quả như vậy rất tốt, nhưng đây không phải kết quả mà y mong muốn. Y nhất định phải giữ Hạ Vũ lại, chờ người nọ đến xác nhận.
“Hoàng thượng không thể nói như vậy được. Lần này, y là người lập công lớn, là tấm gương tốt cho binh sĩ, không thể để vuột mất một nhân tài như vậy. Người không nghĩ như vậy quá đáng tiếc hay sao?”
Khung Tử Dạ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Mạc Bạch, cho tới khi thấy y đỏ mặt mới mở miệng: “Mạc tiên sinh, tại sao ta luôn có cảm giác ngài còn muốn giữ y lại hơn cả ta vậy nhỉ? Ta muốn y bị trói buộc như mình nên mới giữ y lại, còn ngài là vì nguyên nhân gì?”
Bị chiếu tướng, Mạc Bạch cười gượng hai tiếng, sau đó nghiêm trang nói: “Đương nhiên thần vì suy nghĩ cho Dạ Diệp quốc. Hoàng thượng, người nghĩ xem, y là tấm gương sáng cho chúng binh sĩ, lại trở thành truyền kỳ trong lòng dân chúng. Rõ ràng y chỉ là một người bình thường nhưng đã làm được những việc mà người bình thường không dám nghĩ tới, đơn phương độc mã bắt hơn hai mươi tên địch, đem thế cục chiến đấu của ta chuyển bại thành thắng trong nháy mắt. Một nhân vật thần kỳ như vậy, người cảm thấy không nên lưu giữ y lại sao?”
“Có điều…” Khung Tử Dạ nghi hoặc nhìn Mạc Bạch: “Y cũng không muốn ở lại mà.”
“Việc này dễ thôi.” Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính, Mạc Bạch cười tủm tỉm nhìn hắn: “Chỉ cần hoàng thượng chủ động là được, khẩn cầu y ở lại, y nhất định không thể cự tuyệt.”
Khung Tử Dạ vịn ghế đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, rống giận: “Mạc tiên sinh, ngài vui đùa quá mức rồi đấy. Ta là hoàng thượng, bắt ta chủ động cầu xin một gã thảo dân chính là làm nhục uy danh hoàng gia Dạ Diệp quốc. Việc này không cần nhắc lại, ta tuyệt đối không làm.”
“Aiz……” Mạc Bạch vuốt râu, thở dài thật dài: “Ta còn muốn đưa Hạ Vũ tiếp kiến vương gia nữa mà. Người cũng biết rồi đấy, từ trước tới nay vương gia luôn yêu quý nhân tài, Duẫn đô úy cũng do vương gia phát hiện sau đó tự mình bồi dưỡng, trở thành cung thủ bậc nhất thần xạ doanh, nói không chừng Hạ Vũ sẽ trở thành Duẫn Lạc thứ hai, hoặc có thể lợi hại hơn cũng nên.”
Nhắc đến Tích Vô Nhai, khí thế của Khung Tử Dạ nhất thời yếu đi vài phần: “Mạc tiên sinh, chẳng lẽ ngài chuẩn bị mời hoàng thúc tới Diên kinh hay sao?”
Mạc Bạch cười tủm tỉm, gật đầu: “Thần đang có ý này.”
“Hoàng thúc sẽ đến sao?” Khung Tử Dạ nhìn y với ánh mắt vô cùng kỳ vọng.
Mạc Bạch đột nhiên đứng lên, nghìn hắn, nghiêm trang nói: “Chỉ cần hoàng thượng có thể giữ Hạ Vũ ở lại, thần cam đoan sẽ dốc tận sức khiến cho vương gia tới đây.”
Nghe vậy, Khung Tử Dạ nheo mắt lại, khí thế đột nhiên chuyển biến như trở thành người khác, ngưng thanh nói: “Được, trẫm đồng ý với yêu cầu của Mạc ngự sử, nhưng Mạc ngự sử cũng không nên khiến trẫm thất vọng.”
Mạc Bạch khom người lạy một cái, cung kính nói: “Thần lĩnh mệnh, nhất định không cô phụ lòng kỳ vọng của hoàng thượng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.