Vừa mới trở về tẩm cung, y phục còn chưa kịp thay đã thấy nội thị vào bẩm báo Mạc ngự sử muốn cầu kiến, Khung Tử Dạ không khỏi kinh ngạc, sau đó nghĩ một chút, khẳng định là vì việc của Hạ Vũ.
Hắn không biết mình làm sai cái gì, tuy rằng hành động như vậy khiến hắn giống như một vị đế vương hẹp hòi, nhưng một tên thảo dân không biết cảm ơn ân điển được ban, đã vậy còn cự tuyệt phong thưởng của mình, nếu không cho y nếm mùi đây khổ thì làm sao hắn có thể giải tỏa cơn tức trong lòng.
“Tuyên.”
Nhìn người nọ đi đến, Khung Tử Dạ ra lệnh cho đám cung nữ, thị vệ hai bên: “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”
“Tuân mệnh.”
“Thần, Mạc Bạch tham kiến hoàng thượng.”
Người nọ nhấc vạt áo định quỳ xuống, Khung Tử Dạ vội vàng nâng y dậy: “Mạc tiên sinh, chẳng phải đã nói khi không có người thì những tiểu tiết kia có thể miễn sao. Ngài là lão sư (thầy) của hoàng thúc, đương nhiên cũng là sư phụ của ta.”
Mạc Bạch đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu nói vậy, chắc hẳn hoàng thượng đã hiểu lý do vi thần tiến cung diện thánh?”
Chần chờ giây lát, hắn gật đầu, đi tới chiếc ghế phía sau, chỉ về ghế đối diện: “Mạc tiên sinh, có chuyện gì thì ngồi xuống nói sau.”
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Khung Tử Dạ bưng trà nhấp một ngụm mới lên tiếng: “Mạc tiên sinh cảm thấy ta làm như vậy là sai?”
Mạc Bạch nhìn hắn, sau đó nói: “Có sai, nhưng cũng đúng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520874/quyen-5-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.