Từ hôm đó, Duẫn Lạc thường xuyên tới phòng bếp tìm thiếu niên. Có điều hắn cũng không hoàn toàn bàn luận võ công, có đôi khi sẽ cùng y nói truyện trên trời dưới đất, có đôi khi sẽ hẹn y đi đâu đó, bởi vậy thiếu niên cũng học được cách cưỡi ngựa, bắn tên.
Muốn cưỡi ngựa thì cần phải nắm được kỹ thuật, đạt được điều đó mới dễ dàng khống chế ngựa, nhưng bắn tên thì không chỉ cần kỹ xảo, sức mạnh,… còn cần cả thiên tính. Tuy nhiên, Vân Phi Vũ lại thiếu mất điểm này, mặc cho Duẫn Lạc dạy dỗ thế nào thì y cũng học không xong.
Thiếu niên cũng không cố chấp, bắn tên chỉ là việc nhất thời hứng thú, so sánh ra thì y vẫn cảm thấy chiến đấu bằng quyền cước là nhanh nhất, cho dù y vẫn hiểu rằng hai điều này hoàn toàn khác biệt.
Duẫn Lạc lại vô cùng thất vọng, hắn một mực muốn đưa thiếu niên tới bên cạnh mình, tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, nhưng sau khi phát hiện thiếu niên không có khả năng bắn tên, hắn chỉ có thể nhìn trời than thở. Dù sao thần xạ doanh cũng là binh lực quan trọng do triều đình đào tạo, nơi đây, mỗi cung thủ đều là *** anh. Thiếu niên không có thiên phú nên việc tiến vào nơi này cũng chỉ là vô vọng, việc này đành phải từ bỏ. Chính vì vậy vậy, hắn càng tới phòng bếp nhiều hơn, và điều đó cũng khiến những lời đồn đãi nổi lên khắp nơi. Cũng may tính cách hắn lãnh đạm, không thích thân thiết với người khác, cấp trên đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520861/quyen-5-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.