“Đây chính là điều mà đệ mong muốn?” Vân Khoảnh Dương ngồi xổm xuống, nâng cằm thiếu niên, hỏa nộ bắt đầu dâng lên trong đáy mắt.
Vân Phi Vũ gạt tay hắn sang một bên, lau vết máu ở khóe miệng, gian nan bò lên khỏi mặt đất, ngực ẩn ẩn đau nhưng không so được với nỗi đau trong tâm can.
Thái độ hờ hững của thiếu niên khiến Vân Khoảnh Dương càng thêm căm tức, nắm lấy cánh tay y kéo lại gần mình: “Nói đi, đây là kết quả mà đệ mong muốn?”
Vân Phi Vũ vẫn không nói một lời, chỉ xoay người nhìn theo phương hướng Tư Vũ Thánh rời đi, phát hiện bóng dáng người nọ đã không còn, cảm giác lo lắng vơi đi, nhưng đau thương đã chôn vùi y trong nháy mắt.
Cương quyết chuyển đầu thiếu niên đối diện với mình, nhìn gương mặt lãnh đạm của y, Vân Khoảnh Dương không khỏi rống giận: “Hắn lợi dụng khiến đệ phải chịu nhục nhã như vậy, thế nhưng đệ còn nhớ thương hắn? Đệ muốn hắn coi thường mình như vậy?”
Nghe được hai từ ‘coi thường’, thân thể thiếu niên bỗng nhiên run rẩy, mi mắt cụp xuống, không nghe, không nhìn, không nói, không thèm để ý.
Vân Khoảnh Dương tức giận tới phát điên, hé miệng cắn lên hai phiến môi đỏ bừng, vốn chỉ muốn ác ý trừng phạt, nhưng sau khi thưởng thức được hương vị trong miệng thiếu niên, ngược lại, hắn muốn ngừng cũng không được.
Vân Phi Vũ nhất thời cứng đờ, đảo mắt liền khua loạn tay chân đấm đá lên người hắn. Y vô cùng hận kẻ đang đứng trước mắt, bị hắn hôn thực giống như bị độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520835/quyen-4-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.