Sáng sớm hôm sau, khi Vân Phi Vũ tỉnh lại đã không thấy thân ảnh của nam nhân ở trên giường, đưa tay sờ sờ bên cạnh cũng không còn một chút hơi ấm, xem ra hắn ra ngoài đã lâu. Bụng bắt đầu biểu tình, y cử động thân thể mềm mại, đưa mắt nhìn chung quanh lại phát hiện trên bàn đã bày sẵn vài chiếc đĩa nhỏ. Xem ra nam nhân sợ y đói bụng nên đã chuẩn bị trước, trong lòng không khỏi nổi lên một chút lo lắng. Chụp chiếc áo choàng sau đó bước tới cạnh bàn, nhìn thấy mấy đĩa điểm tâm ngon lành, nghĩ một chút, y liền bưng chúng về phía hậu viện. Ngâm mình trong ôn tuyền, tâm trí không ngừng suy nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, vốn nghĩ biết được chân tướng sẽ giải quyết được vấn đề của mình, nhưng y cũng không sự đoán được rằng sau khi nghe xong, mục đích lúc đầu là biến mất không còn một mảnh. Đối mặt với vẻ yếu ớt bất lực của nam nhân, chỉ sợ bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải đau lòng, huống chi chính mình còn yêu hắn. Mặc dù không giải quyết được vấn đề nhưng tâm tình không còn phiền muộn như mấy ngày trước đó, không biết là bởi vì quá khứ của nam nhân, hay vì cảm nhận được chuyện của mình so với hắn… quả thực không đáng kể. Thiếu niên lẳng lặng ghé vào bên cạnh dục trì mà ngẩn người, vốn đang muốn dựa vào bản tính ích kỷ của Vân gia để giải vây tội danh, nhưng hiện tại y lại nghĩ hắn hận Vân gia như vậy cũng chẳng có gì là không đúng. Nếu là mình, chỉ sợ cũng sẽ làm như thế. Nâng cánh tay quơ quơ trước mắt, y cười cười tự giễu: “Lão thiên gia, ngài thực là tốt bụng, thực hào phóng, nhưng mà, nếu ngài cho ta một khối thân thể bình thường thì ta sẽ càng cảm kích ngài…” Ngâm mình gần một canh giờ liền cảm giác thân thể khá hơn rất nhiều, Vân Phi Vũ nhanh chóng trở lại phòng. Tiết trời hôm nay lạnh đến dị thường, tối tăm mờ mịt, chung quanh lộ vẻ hiu quạnh khiến đáy lòng người ta không khỏi dâng lên từng trận hàn ý. Xoa xoa thân thể lạnh lẽo, thiếu niên nhanh chóng cởi trường bào, cầm lấy tiết y chuẩn bị mặc lên lại đột nhiên bị hơi ấm từ phía sau khiến cho cứng đờ. “Tiểu Vũ Nhi đang quyến rũ ta sao, vậy thì mục đích của đệ đã đạt được rồi!” Hơi thở nóng bỏng phả ư bên tai, Vân Phi Vũ không kiềm được run rẩy, y vội vàng xoay người tạo khoảnh cách nhất định, cười gượng nói: “Thánh, đừng nói giỡn, huynh biết ta đang mặc y phục mà.” “Nga?” Nam nhân liếc nhìn tiết y trong trên tay, nhích về phía trước từng bước, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa: “Nhưng đã bị câu dẫn rồi, nên làm gì bây giờ?” Vân Phi Vũ đặt hai tay trước ngực hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thánh, đừng náo loạn, ta thật sự mệt muốn chết.” Tư Vũ Thánh nhìn biểu hiện trên mặt thiếu niên liền mềm lòng, đem tiết y phủ lên người y, sau đó ôm lấy y cùng nhau nằm xuống: “Mệt mỏi thì nằm vậy, ta nằm cùng đệ.” Hai tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, ngửi hương thơm đặc biệt trên người hắn, thiếu niên nhắm hai mắt, đột nhiên lại ngẩng đầu: “Thánh, ta hỏi huynh vấn đề này được hay không?” “Ân, hỏi đi.” Chăm chú nhìn hồng ngân trên cổ thiếu niên, nam nhân liếm liếm môi. Vân Phi Vũ trộm liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Huynh… có phải huynh vô cùng yêu thích người kia hay không?” Tư Vũ Thánh giật mình, nâng cằm y đối diện với mình: “Ghen tị?” “Không có, khi đó ta vẫn chưa quen biết huynh, ghen cái gì.” Thiếu niên quay đầu né tránh tay hắn, bên ta đỏ ửng: “Ta không hiểu, nếu huynh rõ ràng thích hắn như vậy… vì sao không chút lưu tình mà giết hắn?” “……………” Trầm mặc một hồi lâu, nam nhân trầm giọng mở miệng: “Hắn không nên giết người ta tôn kính nhất, thương yêu nhất, hơn nữa, người kia còn là thân sinh mẫu thân của hắn. Lúc ấy, thấy hắn động thủ với chính mẫu thân của mình, tình cảm ta dành cho hắn không còn một mảnh, chỉ có hận ý vô tận. Ta vẫn luôn mong muốn Tần di là thân sinh mẫu thân của ta, vậy mà hắn không biết quý trọng. Cái loại súc sinh đến heo chó cũng không bằng này dù giữ lại cũng không có giá trị.” Vân Phi Vũ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó hỏi: “Huynh hận hắn là bởi vì hắn giết Tần di chứ không phải vì hắn phản bội huynh?” Tư Vũ Thánh nhìn y, vẻ mặt cổ quái: “Chuyện này có gì khác nhau sao? Hắn làm chuyện có lỗi với ta, vậy nên hắn đáng chết, ta ghét nhất bị kẻ khác lừa gạt.” Tâm tư thiếu niên lập tức trầm xuống, buông mí mắt che dấu thần sắc, do dự cả nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: “Thánh, nếu… ngày nào đó ta cũng lừa huynh, huynh cũng sẽ giết ta sao?” Tư Vũ Thánh nâng cằm y, buộc y đối diện với mình: “Đệ giấu diếm ta chuyện gì?” Vân Phi Vũ chột dạ cười cười, đẩy tay hắn ra: “Ta nói là nếu, chuyện sau này ai có thể đoán trước được, hơn nữa, nếu lúc đó ta lừa huynh vì có nỗi khổ riêng… vậy lúc đó, huynh sẽ giết ta chứ?” “Không có nếu, ta sẽ không cho đệ cơ hội đó, hơn nữa, Tiểu Vũ Nhi tuyệt đối không gạt ta, ta tin tưởng đệ.” Thiếu niên nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ nói: “Huynh tự tin như vậy? Nói không chừng ta còn có chuyện đang lừa gạt huynh nha!” “A” Nam nhân cười khẽ, kéo chiếc chăn tơ xuống, tiến đến bên tai y thổi một hơi: “Ta biết Tiểu Vũ Nhi giấu diếm ta cái gì, kỳ thật, từ nãy đến giờ là đệ đang ghen, đúng không?” Nghe nam nhân nói như vậy, tuy rằng rất muốn phủ nhận, nhưng những phiền muộn luôn ức chế trong lòng từ hôm trước lại lập tức dâng lên. “Nói không có là không có, trước kia không biết huynh, ăn giấm cái rắm á.” Vân Phi Vũ đẩy nam nhân ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, không nói lời nào. Thiếu niên đột nhiên phát giận khiến Tư Vũ Thánh cũng hồ đồ, không hiểu sao hỏa nộ cũng bắt đầu bộc phát, chuẩn bị đứng dậy lại bị một đôi tay đè lại. Nhìn thiếu niên nổi giận đùng đùng phủ trên người mình, tâm tình nam nhân bỗng nhiên chuyển biến tốt, khóe miệng khẽ giương lên. “Không cho phép.” Vân Phi Vũ hùng hổ nghiêm mặt, tuy rằng hiểu chuyện trước kia của nam nhân không liên quan tới mình, nhưng tưởng tượng đến chuyện hắn ở dưới thân người khác thở gấp rên rỉ, y liền tức giận không thể kiềm chế. Hung hăng trừng mắt nam nhân dưới thân, thấy hắn vẫn nở nụ cười vô lại như trước, thiếu niên càng thêm tức giận, hai tay bắt đầu lôi kéo vạt áo nam nhân, tùy ý xé rách, vừa nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn nhẵn nhụi liền cắn một ngụm, tới khi trên da thịt in lại nhiều điểm hồng ngân, lúc này y mới cảm thấy vừa lòng. “Như vậy liền xong rồi?” Ngữ điệu biếng nhác, trong thanh âm khàn khàn còn vương một chút dục vọng. Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng đã bị nam nhân áp dưới thân. “Thánh, ta….” Nhìn sự hoảng sợ trong mắt thiếu niên, Tư Vũ Thánh nâng mày: “Có gan khơi mào thì phải có gan chịu tội, Tiểu Phi Vũ, lần này là đệ trêu chọc ta trước nha!” Thiếu niên bị hắn áp ở dưới thân, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Làm? Có thể! Nhưng ta ở mặt trên. Huynh có thể theo người khác làm, vậy cũng có thể theo ta làm, đúng không?” Nam nhân thất thần, đảo mắt liền hiểu được ý tứ của thiếu niên, nhất thời nằm sấp xuống cười không dứt. Một lúc lâu sau mới ngừng cười, nhéo nhéo mũi thiếu niên, vẻ mặt cưng chiều: “Làm ta tưởng đệ đang giận gì chứ, thì ra là vì chuyện này.” Thiếu niên quay mặt sang nơi khác, không thèm nhìn hắn. Nam nhân xoay mặt y lại, chắm chú nhìn y: “Ngốc tử, ta cũng chưa cùng hắn lên giường, khi đó chỉ là ôm ấp một chút, nhiều nhất là hôn môi, hơn nữa sau này nghĩ lại, tình cảm ta dành cho hắn cũng chỉ là tình thân quá lớn, không thể nói là tình yêu. Đệ cũng biết rồi, từ nhỏ ta đã cô đơn một mình, thật vất vả mới có một người ca ca để cùng chơi đùa, có chút bám dính với hắn là chuyện bình thường, hơn nữa ta cũng không ghét hôn môi, cho nên không cự tuyệt.” “Chỉ như vậy?” Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn. “Uhm, nói thật, Tiểu Vũ Nhi mới là người đầu tiên ta thương yêu, đương nhiên cũng là người cuối cùng.” Nam nhân lẳng lặng nhìn y, ánh mắt nóng bỏng mà thâm trầm. Vân Phi Vũ ngạc nhiên mở miệng thật lớn, cho tới khi trong miệng bị nhét một vật, y mới tỉnh lại, đối diện đôi mắt xinh đẹp của nam nhân, thấy ánh mắt hắn bùng lên ngọn lửa, thân thể y không khỏi nóng lên, liền thuận theo ý nguyện của mình, trong lòng khẽ than nhẹ một tiếng: “Nếu có thể như vậy cả đời thì tốt biết bao!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]