Trên đường, hai người một trước một sau lẳng lặng bước đi, Vân Phi Vũ không giỏi nói chuyện, người nọ dường như cũng không muốn nhiều lời, có điều, cảm giác như vậy lại thoải mái hơn.
Y không biết đã đi mất bao lâu, chỉ nhớ rõ đã rẽ mấy vòng, đi qua mấy con đường nhỏ liền thấy tòa lâu các quen thuộc hiện ra trước mắt, không khỏi có chút kích động, một phen giữ chặt người nọ: “Tới đây là được rồi, đa tạ Thượng đại ca, từ đây ta có thể tự mình trở về được, đa tạ!”
Nói xong định rời đi lại không ngờ người nọ đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình: “Kiều công tử, cầu ngài cùng tiểu nhân đi tới một nơi, có người muốn gặp ngài một lần, mong ngài không cự tuyệt.”
“?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn, sau đó bước tới kéo cánh tay hắn lên: “Thượng đại ca, huynh đứng lên trước rồi hãy nói, ta vẫn chưa hiểu được huynh có ý gì, rốt cuộc là ai muốn gặp ta?”
“………Là người trong Hải Đường viện cầu ngài tới gặp bọn họ, mong ngài đồng ý.”
Nhìn người trước mặt mình không chịu đứng lên, Vân Phi Vũ thực sự không biết làm sao cho phải: “Ta đồng ý với huynh là được, nhưng những người trong Hải Đường viện đó là ai? Ta có quen họ sao? Vì sao bọn họ lại muốn gặp ta?”
Thượng Vô Minh thấy Vân Phi Vũ đồng ý, liên tục dập đầu mấy cái, sau đó mới chịu đứng lên: “Tiểu nhân đưa ngài tới nơi đó, bọn họ nói muốn gặp mặt ngài một chút, cũng không có ác ý.”
Nói nửa ngày vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520815/quyen-4-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.