“Tại sao lại là ngươi?” Vân Phi Vũ nhìn Vân Khoảnh Dương bưng chén dược thủy, có chút kinh ngạc.
“Không thể là ta sao?” Vân Khoảnh Dương nâng mày, đi thẳng vào phòng, đặt chén dược thủy lên mặt bàn, sau đó ngồi xuống: “Nhân lúc còn nóng, mau uống đi.”
“……..” Một cơn gió từ ngoài thổi vào phòng khiến Vân Phi Vũ lạnh run người. Do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đóng cửa, ngăn cản hơi lạnh.
Nhận ra Vân Khoảnh Dương muốn chờ mình uống xong mới rời khỏi, Vân Phi Vũ nhíu mày, bưng chén thuốc ‘ừng ực’ mấy ngụm uống cạn, sau đó buông bát xuống: “Được rồi, ta đã uống xong.”
Vân Khoảnh Dương tươi cười nhìn y, căn bản không có ý định đi ra ngoài. Vân Phi Vũ đen mặt, nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ta muốn đi ngủ.”
“Ân, ngủ đi!” Vân Khoảnh Dương một tay nâng má, mỉm cười nhìn y.
Đã gặp qua kẻ có da mặt dày nhưng chưa gặp ai có da mặt dày tới mức này. Vân Phi Vũ cũng không khách khí, đi tới cửa ‘lạch cạch’ vài tiếng, mở cửa, gương mặt lạnh lùng đứng tại nơi đó, không nhúc nhích.
“Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài là được.” Vân Khoảnh Dương thấy y kiên quyết như vậy, đành phải đứng lên, bước tới cửa.
Nhìn Vân Khoảnh Dương chỉ còn một bước sẽ ra khỏi phòng, Vân Phi Vũ âm thầm thở phào. Đột nhiên hắn quay lại, đưa tay kéo y vào lòng, tiện tay ‘phanh’ một tiếng, cửa đóng lại, thuận lực đem y áp lên cửa.
“Vũ Nhi, đệ không muốn gặp mặt ta tới vậy sao? Ta rất nhớ đệ, nhớ tới tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520785/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.