Cảnh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, mùi hương dược liệu thoang thoảng tiến vào phòng, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Vô Hỉ bưng khay gỗ đi vào, trên khay là hai chiếc bát ngọc, một đỏ một xanh, đều đang bốc lên màn khói trắng mỏng manh.
“Đến thời gian dụng dược?” Vân Khoảnh Dương nhìn về phía hắn.
Vô Hỉ gật đầu, nhẹ nhàng đặt khay lên bàn, bưng bát ngọc màu đỏ đưa cho Vân Khoảnh Dương. Nhìn Vân Phi Vũ đang nhắm chặt hai mắt, Vân Khoảnh Dương ôn nhu nói: “Vũ Nhi, ngồi dậy dùng dược.”
Nói xong, hắn vòng tay nâng y dậy tựa vào người mình, cảm nhận được thân thể y bỗng nhiên cứng ngắc, Vân Khoảnh Dương cười khổ: “Ta chỉ giúp đệ dụng dược, sẽ không làm gì khác.”
Giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân nhưng thân thể không chút sức lực, miệng vết thương cũng khiến y đau đớn.
Hai má bị hơi nóng phả vào, vị dược liệu đông y tràn ngập xoang mũi, thanh âm trầm thấp của nam nhân truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, để lạnh càng khó uống.”
Oán hận, chán ghét cùng bất mãn từ từ dâng lên, y ghét bị nam nhân này đụng chạm, chán ghét hắn nói chuyện bên tai mình, chán ghét hắn làm bộ ôn nhu, chán ghét….
Thân thể ngày càng cứng ngắc, cứng ngắc nhưng lại bắt đầu run rẩy, nhắm chặt mắt để không nhìn thấy gương mặt hắn, mím chặt môi để không phải uống bát dược thủy trên tay hắn. Thân thể luôn theo bản năng mà từ chối hắn đụng chạm, nhưng là, nơi hai người chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520781/quyen-3-chuong-62-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.