Tích Vô Nhai áy náy, cười cười nhìn người trước mặt đỏ bừng hai má, nhẹ nhàng hôn lên trán y, sau đó ghé xuống bên tai y nói nhỏ: “Xong việc ta sẽ trở lại, chờ ta.”
Cho tới khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, Vân Phi Vũ ngã ra sau, che mặt nằm trên thảm cỏ.
Tức chết mất, lần đầu chủ động hôn, nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim cản trở. Vốn đây là ngày cuối cùng, mà nụ hôn này coi như nụ hôn ly biệt của hai người, nhưng ông trời…ngay cả cơ hội này cũng không cho y. Xem ra không vứt bỏ không được. Vân Phi Vũ ôm đầu cười khổ, chóp mũi chua sót.
Lẳng lặng nằm trên bãi cỏ nghĩ tới việc ngày mai sẽ rời đi, tâm tình vẫn không sao hồi phục, cũng không có cách nào tiếp tục luyện kiếm. Dưới ánh nắng ấm áp, y có cảm giác muốn ngủ, cho tới khi bị bóng người bao phủ, đỉnh đầu truyền tới tiếng quát lạnh lùng, y đột nhiên tỉnh dậy.
“Đứng lên!”
Hé mắt ngước lên, nửa ngày mới nhận ra đó là Tích Vô Nhai. Nhìn sắc mặt hắn khó coi vô cùng, y khẳng định hắn lại tức giận mình tùy tiện nằm trên mặt đất.
Vân Phi Vũ đứng lên, sắp chia tay, y cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu với hắn.
Ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, thấy sắc mặt hắn dường như vẫn rất khó coi, Vân Phi Vũ nghi hoặc hỏi một câu: “Huynh làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Nam nhân nắm chặt cổ tay y, nâng lên cao kéo y tới gần, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520762/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.