(Ở đây có hai chữ Vũ. Chữ đầu là宇: có nghĩa là mái hiên, chữ thứ hai là雨: Có nghĩa là mưa, là chữ vũ trong tên của Vân Phi Vũ)
Nghiêm Thiên Mẫn nắm túi vải màu đỏ trong tay, nhìn đại môn của Diệp Hương viên càng lúc càng gần mà âm thầm cười khổ.
Không biết tại sao cha cùng nương biết Tích Vô Nhai hôm nay hồi phủ, cũng không biết bọn họ ra ngoài từ lúc nào lại nghe được hắn cùng Tích Ngưng Sương có quan hệ linh *** gì đó, bắt hắn phải chính tay mang cây trâm đuôi phượng này tới tặng cho nàng. Tâm tư của hai người hắn hiểu được, nguyên do là trước kia hắn có nói đùa một câu, ai biết được bọn họ lại cho là thật.
“Ta cùng Tiểu Sương đã nhiều lần tiếp xúc, nàng rõ ràng chỉ coi mình như ca ca, hơn nữa bản thân ta cũng chỉ có tình cảm huynh muội với nàng. Cha cung nương không hiểu, tiếp tục loạn điểm uyên ương (gán ghép lung tung).”
Suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng muốn gặp huynh đệ tốt của mình, Nghiêm Thiên Mẫn nâng tay cầm lấy môn hoàn gõ cửa, sau đó được hạ nhân đưa vào chính sảnh.
Hắn là khách quen của trang viên. Gặp mặt hai huynh đệ họ Tích ở Ô Tề trấn mười hai năm trước, thời gian mười một năm thấm thoắt trôi qua, một năm trước bọn họ lại hội ngộ ở Thanh Châu thành, có thể nói đó chính là duyên phận.
“Thiên Mẫn ca, huynh đã tới rồi.”
Nghe thấy tiếng gọi, Nghiêm Thiên Mẫn xoay người, nhìn Tích Ngưng Sương một lượt, lấy túi vải màu đỏ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520752/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.