Hắn chớp chớp hàng mi dài, nhỏ giọng ra lệnh cho người trong phòng lui ra, im lặng một lát, rồi nói: "Vào đi."
Ta sửng sốt, cách lớp cửa sổ hỏi: "Là nói ta sao?"
Khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên một độ cong không dễ nhận ra:
"Ừ, nói nàng đấy."
Ta mang theo một trái tim đập "thình thịch", chậm rãi bước vào.
Ta tò mò quan sát hắn, hắn cũng lặng lẽ nhìn ta.
Trong phòng thắp khá nhiều nến, khiến đôi mắt hắn phản chiếu ánh sáng lung linh, trông sáng ngời.
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ, chắc hẳn đôi mắt ta cũng sáng ngời vô cùng.
Toàn thân hắn toát lên vẻ lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày có một vết máu, trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh.
Nhưng kỳ lạ là ta không hề cảm thấy sợ hãi.
"Ngài là chủ nhân của tòa nhà này sao?" Ta lên tiếng hỏi.
Hắn gật đầu: "Ừ."
"Tại sao lại giúp bọn ta?" Ta lại hỏi.
ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn ta, nói:
"Dù gì thì nàng cũng phải gả cho ta, ta không thể để nàng chịu khổ bên ngoài."
Ta trợn tròn mắt: "Tại sao ta phải gả cho ngài?"
Hắn bình thản, giọng nói trong trẻo:
"Hôm đó, chẳng phải nàng chủ động nhào vào lòng ta sao? Ta và nàng thân mật như vậy trước mặt mọi người, lẽ nào ta không nên cưới nàng?"
Hắn nói như thể đó là lẽ đương nhiên, đầu óc ta nhất thời không kịp phản ứng, thấy có lý nhưng lại thấy có gì đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-chua-dung-tuong-nam/3572813/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.