Một mình di nương, mạnh mẽ cả nửa đời, thật ra cũng cô đơn đáng thương.
Dù sao hiện tại kinh thành đã vào đông, băng giá tuyết rơi cũng không dễ đi, ta quyết định đợi đến sang xuân, để di nương yên tâm rồi hẵng lên đường cũng không muộn.
Khi cầm gói đồ đi đến góc phố, ta thấy Chu Kim An.
Hắn cao lớn tuấn tú, đứng trước một chiếc xe ngựa, im lặng nhìn ta.
Ta bước tới, khom người hành lễ.
"Biểu ca, trước đây Nam Quỳnh nhiều lần đắc tội, xin huynh thứ lỗi. Hôm nay từ biệt, mong sau này mọi chuyện đều tốt đẹp."
Hắn nhẹ giọng nói: "Lên xe đi."
Ta ngẩn người.
Hắn đưa ta đến một sân viện nhỏ nhắn xinh xắn.
"Đây là đâu?" Ta nhìn quanh.
Hắn cụp mắt: "Muội ở đây trước, sau này ta sẽ đưa muội về phủ."
Ta nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt trào dâng cảm xúc khó hiểu.
"Ngày đó ta không cứu muội trước, vì ta biết muội bơi giỏi."
Ta từng cố tình ngã xuống ao trước mặt hắn, khi hắn cứu ta thì bị chuột rút, ta còn phải kéo hắn lên bờ.
Ta gật đầu: "Biểu ca thích Nguyễn cô nương, dù thế nào cũng nên cứu nàng ấy."
Hắn mím môi, im lặng không nói.
Ta do dự một lúc rồi vẫn nói: "Ta không đẩy nàng."
Hắn ngắt lời ta: "Muội không cần giải thích chuyện này, có lẽ Tố Tâm nhất thời hoảng sợ nên hiểu lầm."
"Biểu ca tin ta?" Ta có chút kinh ngạc.
Hắn nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-chua-dung-tuong-nam/3572809/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.