Ta ngẩn người, chớp chớp mắt.
"Không có."
"Không có?" Trong giọng nói có một tia không chắc chắn.
"Tối qua hỏa hoạn, ta sợ đến mức không dám ra khỏi phòng nửa bước, biểu ca có phải là hoảng sợ đến mức nằm mơ không?"
Tia sáng trong trí óc đã im lìm nhiều năm bỗng lóe lên trong khoảnh khắc này.
Hắn nhíu mày, nhìn thẳng vào ta, trong mắt có ý dò xét.
Ta cười rạng rỡ, vẻ mặt chân thành:
"Biểu ca trông có vẻ sắc mặt không tốt, nên chú ý nghỉ ngơi, sau này Nam Quỳnh sẽ cố gắng không làm phiền biểu ca."
Nói xong, đối diện với ánh mắt sâu xa khó hiểu của hắn, ta khom người hành lễ, quay người rời đi.
Ta thở hồng hộc chạy đến quầy hàng.
Ta đưa chiếc vòng ngọc mà di nương tặng ta cho cô bé, đồng thời cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sau khi học xong tuyệt đối không bày hàng trong phạm vi năm con phố gần đó, cô bé mới đồng ý nhận ta làm đồ đệ.
Vì vậy, mấy ngày tiếp theo, ta ngày ngày sớm đi tối về, theo cô bé vừa học nghề vừa bày hàng, rất hăng hái.
Lúc đầu cô bé chê ta không khéo tay nhưng ta không để bụng, cười ha hả nhận hết, dần dần hai người thân thiết như tỷ muội ruột.
Ở trong tòa nhà sâu hun hút đó lâu rồi, ta mặc một bộ đồ vải thô, không trang điểm gì ngồi bên vệ đường, tay không ngừng làm việc, thỉnh thoảng nói cười vài câu, ngược lại có một chút thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-chua-dung-tuong-nam/3572804/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.