Bây giờ ngoài quán Mệnh Phát, Mai Chi còn phải quản lý thêm cả khu chợ Phù Đổng. Cả ngày cô chỉ vùi đầu vào sổ sách, nhiều khi không thấy cô ra ăn trưa.
Chiều nay cô đứng dậy, ra ngoài để hít thở thư giãn. Hoàng Nam thường ngày vẫn phụ trách việc dọn bàn bỗng mất dạng. Cái Hoa nói thấy anh vội vàng đi đâu đó với một thằng nhỏ. Mai Chi nhíu mày. Con nít? Chẳng lẽ liên quan đến bọn trẻ của cô? Chạy nhanh đến xóm nghèo, cô thấy đám trẻ đang ngồi quây tròn với Hoàng Nam. Bên cạnh anh là thằng nhóc Ma Bư đầy vết băng bó trên người.
- Đã xảy ra chuyện gì? Em có sao không? Là ai đánh em?...
Nhào vào xem xét vết thương của Ma Bư, Mai Chi lo lắng hỏi dồn dập.
- Em không sao, anh Hoàng Nam đã xem qua rồi. Bọn Lam Sơn lại kéo đến gây sự, tụi em đánh không lại chúng...
- Sao tụi em không chạy lẹ? Quên lời chị dạy rồi à? Đánh không được thì chạy, bảo vệ mình là quan trọng nhất.
- Có chạy cũng không được, lần này tụi nó đến đông lắm...
Nhìn mặt đám trẻ tiu nghỉu cúi mặt xuống đất, Mai Chi thấy chúng quá tội nghiệp. Cô cắn môi, tự trách mình vô dụng, không thể bảo vệ được chúng.
- Chị đừng lo, anh Hoàng Nam đang dạy tụi em đánh giả trận.
- Phải đó, đánh nhau không chỉ cần cơ bắp mà còn phải dùng cái đầu.
- Mình yếu địch mạnh, chỉ cần có chiến thuật cũng có thể thắng.
- ...
Bọn trẻ cứ nhao nhao nói. Mai Chi nhíu mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-bui-doi/237961/chuong-13.html