Nó bước vào phòng khách đi lướt qua những người có mặt ở đây và lên thẳng phòng của mình. Nó đâu biết rằng đang có một ánh mắt đau buồn luôn dõi theo nó.
-" Về hết rồi à?". Nó trên cầu thang bước xuống , trên người là bộ đồng phục tươm tất của trường học.
-" Ừ... Cậu ko sao chứ?". Zan nhìn nó buồn bã hỏi.
Nhỏ là bạn thân của nó nên rất hiểu bây giờ nó đang cảm thấy ra sao. Tối qua lúc bắt ập ánh mắt đó - ánh mắt có thể làm đóng băng người khác nhưng nhìn kĩ mọi người sẽ thấy những tia đau đớn trong đó. Lúc ấy Zan đã ko dám bước tới gần nó vì nhỏ biết ko nên làm như vậy. Cũng phải thôi tấm ảnh duy nhất còn lại của mẹ nó lại bị người ta dẫm đạp. Nó đã cố gắng kìm chế ra sao nhỏ rất hiểu.
-" Ko sao? Mau đi thay đồ đi tớ đợi cậu ngoài xe.". Nó đánh trống lãng rồi nhanh chóng bước ra gara hôm nay nó ko có tâm trạng đi bộ.
*********
Cùng lúc đó, trên chuyến bay từ Anh về Việt Nam tại khu VIP.
-" Sao mày ko ngủ đi? Còn mấy tiếng nữa máy bay mới hạ cánh mà.". Một chàng trai chứng chạc với vẻ đẹp hoàn hảo quay sang nhìn cậu con trai ngồi cạnh mình.
-" Tao ko ngủ được. Tao muốn gặp lại em ấy quá. Ko biết em ấy giờ ra sao rồi.". Chàng trai đang nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay , nhìn những đám mây trắng xoá đó mà buồn bã.
-" Mày làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-bang-gia/2708189/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.