Hắn vào phòng cô, thấy cô đang ngủ ngon lành, không chút vướng bận, cứ lạnh nhạt như vậy, yên ắng đến nỗi hắn tưởng cô đã chết rồi. Sau khi đã xác nhận cô còn sống hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh cô. Vén tóc mai của cô lên, hắn nhẹ nhàng mỉm cười
- A Lâm... nàng có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đấy, ta thật sự rất ghét nàng. Nàng quá ương bướng, ta nói một câu nàng cãi mười câu, nàng căn bản không phải mẫu nữ nhân ta thích. Nhưng rồi ta không hiểu sao, sự kiên cường của nàng, sự đáp trả của nàng, sự lương thiện của nàng khiến ta không thể không chú ý đến nàng, từ khi nào ta đã u mê nàng, ta thật sự đã quá yêu nàng, ta không cho phép bất kì người đàn ông nào lại gần nàng. Nàng chính là cả thế giới của ta, là toàn bộ sự sống của ta. Nàng chết rồi, sự sống của ta biết lấy ở ai? Còn lí do gì khiến ta tiếp tục sống nữa? Nàng không ở đây, ta biết làm sao? Hãy sống, được không? Chúng ta phải cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, đến khi cùng nằm chung phần mộ được không?
Hắn vuốt ve mặt cô, khuôn mặt cô quá đỗi yên bình đến mức không quan tâm thế giới ngoài kia đang làm gì, không quan tâm hắn đang làm sao, không quan tâm mọi người đang sợ hãi vì cô sẽ rời xa nhân thế, cô cứ nhắm mắt, chỉ biết đến mình, thật ích kỉ
Hắn ngắm nhìn gương mặt cô lúc lâu rồi chợt nhớ ra thứ gì đó rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-ba-dao-vuong-gia-ta-sung-ai-nguoi/1640267/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.