Cô dần dần mở mắt ra, hiện tại đang là buổi tối, hắn ngồi bên cạnh cô thấy cô đã tỉnh liền hỏi han cô đủ thứ
- A Lâm! Nàng tỉnh rồi! Nàng thấy thế nào? Còn đau không?
Cô không liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt trở nên vô hồn nhìn thẳng lên phía trên trần nhà, không nói không rằng, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì, cứ như bị mất hồn rồi vậy.
Thấy cô như này, hắn càng lo sợ hơn, cô không khóc, không nói, không đau, càng không nhìn hắn, hắn hốt hoảng lay cô
- A Lâm! Nàng nói gì đi chứ! Đừng như vậy, đừng dọa ta! A Lâm! A Lâm!
- Tiểu Thiên Nhi.... Bao giờ làm lễ tang?
Cô mở miệng nói, hắn nhìn cô, cuối cùng cô cũng chịu nói nhưng ánh mắt này, gương mặt này sao lại trở nên vô hồn, vô cảm như vậy? Không chỉ riêng cô đau, hắn cũng đau, đau vì cô, xót vì cô
- Ngày mai
Hắn nhả ra 2 chữ, cô lại im lặng nhắm mặt tiếp tục ngủ, hắn đau thương, phải làm sao để cô trở lại như cũ?
Sáng hôm sau, lễ tang của phủ Lục thân vương gia được tổ chức, tất cả người của phủ đều được chôn ở phần đất của phủ, gia nhân, di nương, các tiểu muội, không một ai có thể sống sót, cả phủ chỉ có cô và Linh Linh là may mắn thoát chết
Bầu trời hôm đấy không hề âm u mà trái lại rất nắng to, trong xanh đến kì lạ, cô đứng trước mộ phụ thân không nói năng cũng không khóc
Linh Linh thì khóc rất nhiều, ôm chặt lấy Tiếu Minh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-ba-dao-vuong-gia-ta-sung-ai-nguoi/1640239/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.