Cô từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh cô đoán có lẽ là đang ở phòng mình, chống tay gượng người dậy
" Trời tối rồi à... Tim của mình sao lúc đấy lại đau thế nhỉ?"
Cô đặt tay lên ngực mình nghĩ rồi hướng mắt ra phía cửa
- Sao im ắng vậy?
- A Lâm, đừng xuống giường!
Cô định đi ra ngoài xem thế nào thì bị giọng nói của hắn kéo lại
- Tiểu Thiên Nhi?
Hắn tiến lại gần cô, trên tay còn cầm 1 bát thuốc
- Thái y đã bắt mạch cho nàng rồi...Tuy thái y không chuẩn ra được bệnh gì nhưng vẫn phải uống thuốc tầm bổ để đề phòng
- Không chuẩn ra được bệnh gì sao?
Cô vừa nói tay vừa đón lấy bát thuốc uống, hắn nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc nên cũng đã đỡ lo hơn phần nào, gật đầu một cái
Phụt!!!
Vừa uống được ngụm đầu tiên liền phun hết thuốc ra ngoài, đã thế còn phun trúng mặt hắn nữa chứ
- Đắng... Thuốc đắng... quá...
Cô lau miệng, mặt nhăn mày nhó ngẩng lên nhìn hắn, sau đó thì cũng im lặng luôn, vài giây sau mới thu hồn trở lại
- Ta... ta không cố ý... đâu. Tại... thuốc quá đắng... ta uống không vào
Tay chân cô luống cuống hết cả lên, định đứng dậy lấy khăn lau cho hắn thì bị hắn kéo tay lại
- A Lâm! Ta cho phép nàng xuống giường sao? Bát thuốc này nàng phải uống hết cho ta!
- Nhưng... mặt chàng...
- Ta không sao. Sức khỏe của nàng là quan trọng nhất!
Cô nghe thấy câu này xong liền bị cảm động, cầm lại bát thuốc, chận chừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-ba-dao-vuong-gia-ta-sung-ai-nguoi/1640222/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.