- Thiên ca? Muội....
A Tú chống tay xuống giường, gượng người dậy, còn chưa xong hắn liền xông đến ôm y, giọng nói trở nên nghẹn ngào
- A Tú! Cuối cùng muội cũng tỉnh rồi! Ta rất nhớ muội... A Tú!
- Muội... muội còn sống sao?
A Tú giơ bàn tay lên nhìn, hắn buông y ra, nhìn y nói
- Đúng, muội vẫn còn sống! Sau 2 năm hôn mê không tỉnh, ta còn tưởng muội...
- Thiên ca... muội đã hôn mê được 2 năm rồi sao? Vậy mà huynh vẫn hi vọng... chuyện của Liên Ly ca ca...
A Tú buồn bã nhìn hắn, đột nhiên nhớ ra chuyện đó lo lắng ngập ngừng nói
- A Tú... muội thực sự yêu Liên Ly đến vậy sao? Ngay cả khi muội vừa tỉnh lại sau cơn thập tử nhất sinh mà muội vẫn có thể lo cho hắn?
- Phải, Thượng Quan Thanh Tú muội rất yêu Liên Ly ca ca, không ai chia rẽ bọn muội được! Thiên ca, muội biết huynh...
- Thế là đủ rồi, A Tú! Chỉ cần muội vẫn chung tình với Liên Ly, vậy là được rồi! Ta đã có ý trung nhân rồi nên sẽ không làm khó muội nữa! Và xin lỗi muội, A Tú! Chuyện năm đó là lỗi của ta
A Tú giương đôi mắt kiên quyết nhìn hắn, chưa nói xong đã bị hắn nói xen vào, nghe điều này xong A Tú liền bất ngờ
- Thiên ca... huynh không cần phải trách bản thân mình. Người mà huynh để ý là ai?
- Là người đã cứu muội, mai ta sẽ dẫn muội đi gặp nàng ấy!
Hắn đứng dậy ngoảnh mặt lại nhìn y, trong lòng A Tú có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-ba-dao-vuong-gia-ta-sung-ai-nguoi/1640215/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.