- Ngươi.... đùa ta à?
Miệng cô giật giật, là vị nữ tử xinh đẹp kia, y đang trong trạng thái thực vật
"Hình như tên này nhầm lẫn cái gì rồi thì phải? Mình chữa được cho La Tuyết là vì cô ta chưa đến mức nghiêm trọng còn cô nương A Tú này hoàn toàn đã mất đi ý thức, rơi vào tình trạng sống thực vật, đến thần y cũng chưa chắc đã chữa được nói gì đến mình.... Haha, thôi rồi lượm ơi!"
- A Lâm, nàng sao vậy? Chẳng nhẽ nàng không chữa được? Nàng hứa rồi mà?
Hắn hua tay trước mặt cô, thấy cô vẻ mặt thất thần sợ cô thất hứa
- Đương nhiên là ta sẽ chữa rồi. Bổn tiểu thư ta có thất hứa bao giờ?
"Thôi vậy. Ở đây có nhiều thuốc quý biết đâu lại chữa được?"
Cô bất đắc dĩ nói, cô một khi đã nói là làm được, tuyệt không nói suông, nếu như cô khiến A Tú này tỉnh lại biết đâu mang danh thần y thì sao?
- Vậy được. Nàng chữa đi, thuốc ở chỗ ta cái gì cũng có, nàng cứ dùng tự nhiên
Hắn vui mừng nói, chỉ cần có 1 tia hi vọng nhỏ nhoi thôi cũng được rồi
Cô ngồi xuống bắt mạch cho A Tú, lần trước cô cứ nghĩ chỉ đang ngủ thôi ai ngờ lại sống cuộc sống thực vật như này, thật tội nghiệp. Hắn hẳn phải đau lòng lắm
"Trúng độc ư? Kinh mạch có vẻ bị tắc nghẽn, nhưng hình như cũng không phải. Rốt cuộc là bị sao đây? Có độc phát tán cũng bị tắc kinh mạch, não bộ cũng bị tổn thương, 1 người sao lại bị thương nặng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-ba-dao-vuong-gia-ta-sung-ai-nguoi/1640210/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.